Mắt trâu của Pierce lập tức trừng tròn vo, trong đầu trong chốc lát bỗng nghĩ tới điều gì.
Yêu thú giao long, yêu thú đại điểu thuộc tính Hỏa, còn có một quả trứng đen cổ quái.
Đúng thế!
Là tên cường đạo kia, còn là Nhân tộc!
Pierce là nhân vật thiên kiêu trong bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, tự nhiên biết tư liệu về Tô Trạch.
Vốn chỉ biết được tên cường đạo này là một tên mặt dầy số một, nhưng không biết đó là Tô Trạch.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng Tô Trạch, lập tức đã hiểu ra!
Tên cường đạo không biết xấu hổ khắp nơi dọa dẫm đoạt lấy bảo vật của những tuyển thủ dự thi, lại là thiên kiêu Nhân tộc, Tô Trạch!
Ngay sau đó, Pierce xoay người chạy!
Hắn không phải là đối thủ của Tô Trạch, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đợi lát nữa tên cường đạo Nhân tộc kia sẽ đòi thù lao của mình mà chẳng hề xấu hổ.
Quả nhiên, Pierce vẫn rất thông minh.
Sau khi Tô Trạch thuần thục trực tiếp thu thập sạch sẽ mảnh vỡ đạo tắc của voi lớn, trên mặt nở một nụ cười, quay người chuẩn bị giao lưu với ngưu đầu nhân tiên sinh một phen thì đột nhiên phát hiện trước mặt đã không còn một ai, ngưu đầu nhân đã biến thành một điểm đen cực nhỏ!
Tô Trạch sắc mặt chợt đổi, giận tím mặt!
"Quỵt nợ!"
"Đuổi theo cho ta!"
Hắn quát lên một tiếng lớn, kim quang trên người chợt hiện, trong chớp mắt hóa thành một vệt sáng vàng xông về phương hướng Pierce chạy trốn!
"Đứng lại cho ta!"
Tiếng rống to quanh quẩn trong sơn dã.
Một vệt vàng kim rạch ngang bầu trời, lao tới chiến sĩ Ngưu Đầu Nhân ở phía trước.
Mà đằng sau kim quang, còn có ba lưu quang dễ thấy theo sát phía sau, đó chính là ba đứa Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa và Hắc Đản.
Thiên Bằng Phù Dao quyết viên mãn phối hợp thêm linh lực hùng hậu đến cực hạn của Tô Trạch, khiến tốc độ của hắn bây giờ nhanh đến mức cực hạn.
Kể cả Pierce sớm chạy mấy giây, kéo được một khoảng cách khá dài.
Nhưng lúc này, cũng vẫn sắp bị đuổi kịp rồi!
Cảm nhận được sát khí nồng hậu đằng sau người, trên người Pierce lập tức chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn, một cái nhìn này, con mắt nhất thời trừng lớn như một cái chuông đồng!
Chỉ thấy, Tô Trạch mặt đầy sát khí, đã đi tới phía sau lưng của hắn!
Sâu trong mắt Pierce các loại cảm giác như kinh hãi, chấn kinh, sợ hãi các loại nổi lên.
Vừa mới được bao lâu chứ?
Làm sao tên Nhân tộc bại hoại kia có thể đuổi kịp mình!
Tốc độ của hắn. . . Cũng nhanh quá rồi!
Pierce tự nhận là tốc độ hắn khá ổn, đứng số một số hai trong số thiên kiêu, hiện nay trong tình huống chiếm hết mọi tiên cơ, mà vẫn bị trực tiếp đuổi kịp!
Quả thực là không hợp lẽ thường đến cực hạn!
"Muốn quỵt nợ sao!"
Tô Trạch nhìn Pierce hằm hằm, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay khẽ động, chỉ muốn trực tiếp chém tới!
Ngay trong chớp mắt khi Tô Trạch đưa tay đặt ở trên chuôi kiếm, một cảm giác nguy cơ to lớn hiện lên trong lòng Pierce!
Kiếm ý bén nhọn khiến da của hắn đau nhức, trong lòng không khỏi nổi lên một nỗi sợ hãi nồng đậm!
Thật mạnh!
Suy nghĩ trong đầu hắn thay đổi thật nhanh, trong một khoảnh khắc đã đưa ra quyết định!
Lập tức, Pierce bỗng nhiên dừng bước lại, quay người hô lớn: "Tha mạng! Ta đầu hàng!"
Tô Trạch nghe được giọng nói, động tác lập tức dừng lại, lạnh mặt nhìn về phía đối phương, giọng nói thâm trầm bảo: "Ngươi nói đi, sao ngươi phải chạy chứ?"
Trán Pierce tràn đầy mồ hôi lạnh, không biết trả lời như thế nào.
Nhưng Tô Trạch đã nhận ra dị thường từ bên trong biểu hiện vừa mới của hắn , hơi cau mày nói: "Tại sao phải chạy? Hình như ngươi biết ta muốn thu phí mà đúng không? Cho nên trực tiếp chuẩn bị quỵt nợ luôn?"
Pierce nghe các loại chữ, "Thu phí" "Quỵt nợ" quanh quẩn trong tai trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn Tô Trạch trước mắt, không khỏi lặng lẽ cảm thán một câu.
Nhân tộc bại hoại quả nhiên là danh bất hư truyền!
Độ dày của da mặt này, đến ngay cả da của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân cũng cảm thấy mặc cảm!
Có thể mặt không đổi sắc như này nói ra lời nói vô liêm sỉ như thế, có thể nói là đã được tăng thêm kiến thức!
Thu phí? Quỵt nợ?
Đánh con mẹ nó rắm ý nhà ngươi!
Ông đây cũng sắp đánh chết được con yêu thú kia rồi, chỗ nào còn cần trợ giúp của ngươi!
Rõ rằng người đang chiếm thượng phong là hắn có được hay không, tại sao trong mắt của ngươi, ông đây lại thành sắp bại rồi?
Đương nhiên, Pierce cũng chỉ điên cuồng châm biếm ở trong đầu mà thôi, ngoài mặt lại lộ ra nụ cười, cúi đầu khom lưng nói: "Ngài thực lực mạnh mẽ, ta còn tưởng rằng là định thuận tay giết luôn ta, cho nên lúc nãy mới theo bản năng chạy trốn."
"Nói láo."
Tô Trạch nhớ lại sắc mặt lúc hắn vừa nhìn thấy mình, trong đó chả có bao nhiêu kinh hoàng, ngược lại là có không ít cảm giác tự nhận xui xẻo.
"Nói thật."
Ngón tay của hắn vẫn luôn ma sát trên chuôi kiếm, giống như một khắc sau sẽ rút kiếm.
Một kiếm khí sắc bén hiển hiện, khóa chặt Pierce.
Pierce nuốt nước miếng một cái, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua Trảm Tiên kiếm, suy tư một lát, cuối cùng vẫn đàng hoàng nói ra đáp án.
"Là như vậy, ba ngày trước, bỗng nhiên có mấy tuyển thủ dị tộc. . ."
Từ "ba ngày trước" bắt đầu, sắc mặt của Tô Trạch đã thay đổi rồi.
Nương theo câu chuyện của Pierce, cái gì mà "bắt đầu truyền bá" "Nhân tộc bại hoại" "Sau khi nhìn thấy phải nhanh chóng chạy trốn" "Tận lực đừng làm ra tiếng động quá lớn" các loại câu nói truyền vào trong tai Tô Trạch.
Mà sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng khó coi, càng ngày càng đen, cuối cùng đen như đáy nồi, ánh mắt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, hai đầu lông mày đều là sự giận dữ!
"Vào ngày hôm qua, ta cũng nghe được cái tin này, hôm nay lại gặp được ngài, thì vô ý thức chạy. . . ."
Pierce len lén đánh giá sắc mặt Tô Trạch, thận trọng nói: "Hiện tại nhìn lại, đoán chừng rất nhiều người của vực thứ bảy đã biết tin, có thể có một vài người hành động đơn độc còn chưa biết được chuyện này."
Không phải là hắn không muốn ra tay, thế nhưng nhìn thấy trường kiếm trong tay Tô Trạch, cùng ba con linh thú phía sau hắn, lập tức từ bỏ cái suy nghĩ ra tay đó!
Cái tên Nhân tộc bại hoại này, đúng là bật hack mà!
Ba con linh thú bản mệnh!
Ngự thú sư cứ làm như vậy hả!
Còn có thiên lý hay không!
Hơn nữa nhìn bộ dáng, thực lực kiếm đạo của thứ bại hoại này còn rất mạnh mẽ, chí ít có uy hiếp rất lớn đối với mình, nếu như ra tay căn bản không phải là đối thủ!