Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Nhân Tộc Bại Hoại? Toàn Thế Giới Đều Đang Chửi Bới Ta (2)

Chương 360: Nhân tộc bại hoại? Toàn thế giới đều đang chửi bới ta (2) Chương 360: Nhân tộc bại hoại? Toàn thế giới đều đang chửi bới ta (2)

Pierce bắt đầu điên cuồng nói nhảm.

Cũng may, bại hoại dường như không có thói quen ra tay giết người, vẫn còn sót lại một chút đạo nghĩa.

Bằng không, hắn thật sự định liều mạng!

Vào lúc suy nghĩ trong đầu hắn thay đổi thật nhanh.

"Đáng ghét quá!!!"

Một tiếng rống to bi tráng bỗng vang lên trong núi rừng, kinh động vô số các con thú đang di chuyển, vô số yêu thú nhìn hướng bên này, sau khi cảm nhận được khí tức ngang tàng ở phía bên này, nhao nhao hoảng sợ chạy trốn tứ phía!

Tô Trạch mặt mũi tràn đầy thống khổ và bi phẫn, ánh mắt bi thương u buồn đến cực hạn, ngửa mặt lên trời gào to, phát tiết sự oan khuất trong lòng!

Bỗng nhiên.

Hắn cúi đầu mạnh nhìn về phía Pierce, bước một phát trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, hai tay nắm bờ vai hắn, bi thống thâm trầm nói: "Ngươi đến phân xử cho ta! Tô Trạch ta là loại người như thế sao? Nhân tộc bại hoại? Nực cười! Quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!”

Con ngươi Pierce nhanh chóng co rút, căn bản không kịp phản ứng, đã phát hiện Tô Trạch xuất hiện ở trước mặt mình, trên bờ vai lập tức truyền đến một sức mạnh lớn, gắt gao cầm cố hắn lại, không thể động đậy!

Tốc độ thật nhanh!

Sức mạnh thật lớn mạnh!

Sâu trong đáy mắt hắn lóe lên sự sợ hãi hoảng sợ rồi lại biến mất, tiếp đó lập tức liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Ngài làm vậy hoàn toàn là xuất phát từ tấm lòng nhân từ, nội tâm ngài quá thiện lương nên mới ra tay trợ giúp đám người kia. Với những kẻ có thực lực mạnh mẽ như ngài thì thời gian là thứ đồ chân quý nhất, lãng phí thời gian cứu bọn chúng, bảo bọn chúng bỏ ra một chút thù lao hoàn toàn không quá đáng chút nào! Thế mà bọn chúng lại không biết tấm lòng tốt của ngài, nói xấu ngài sau lưng, tội ác tày trời, kinh tởm đến cực điểm, thật là đáng chết!”

Tô Trạch nghe vậy gật đầu, vỗ bả vai Pierce, lộ vẻ xúc động, cảm động nói: "Vẫn là ngươi hiểu ta! Không nghĩ tới, người hiểu rõ ta nhất lại là bằng hữu dị tộc! Ngưu đầu nhân bằng hữu, ngươi tên là gì?"

Pierce nhìn thấy biểu cảm của Tô Trạch hòa hoãn lại, cảm nhận giọng nói của hắn, trong lòng lập tức buông lỏng.

Việc nịnh hót thật sự có tác dụng!

Nhìn biểu cảm của Nhân tộc bại hoại, cảm động thành dáng vẻ đó, tựa như có ấn tượng rất tốt đối với mình!

Nếu thật là như vậy, vậy có phải mình có thể không bị hắn bắt chẹt hay không?

Trong lòng Pierce thầm nghĩ thế, ngoài miệng nở nụ cười nói: "Ta tên là Pierce."

"Pierce, bạn của ta!"

Tô Trạch hốc mắt ửng đỏ, vỗ bờ vai của hắn, thâm trầm nói: "Vẫn là ngươi hiểu ta! Vẫn là ngươi hiểu được sự khổ sở của ta! Cứ để những tên kia nói đi, để chúng chửi bới ta, ta chỉ cần giữ tấm lòng thuở ban đầu là được rồi!”

"Không có chuyện gì, Tô Trạch huynh đệ, ta hiểu rõ sự khó xử của ngươi, ta rất hiểu ngươi!" Pierce thấy thế, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

"Tốt, tốt, tốt!"

Tô Trạch gật đầu, nói liền ba tiếng tốt, nhìn Pierce, nghiêm túc mà lại cực kỳ thành khẩn nói:

"Nếu đã như vậy, bạn của ta à, có phải ngươi nên làm gương hay không, ủng hộ hành động của ta! Ngươi cũng biết đấy, thời gian của ta là vô cùng trân quý, mỗi một giây, mỗi một phút đều rất quý báu, vừa mới nãy ta đã cứu ngươi, cộng thêm sự hiểu lầm vừa rồi, đã lãng phí của ta không ít thời gian đâu ha? Nhưng là bạn bè, ngươi lại hiểu rõ ta như thế, ta rất cảm động, thế này đi, khoảng thời gian ta truy đuổi ngươi lúc nãy sẽ xóa bỏ cho ngươi, không tính toán nữa.”

Tô Trạch bấm đốt ngón tay tính toán, cuối cùng chững chạc đàng hoàng nói:

"Như vậy đi, ngươi cho ta một linh khí trung giai là được, mảnh vỡ đạo tắc, chỉ cần một nửa!"

Nói xong, mắt hắn không chớp lấy một cái nhìn Pierce, chờ đợi Pierce trả lời.

Người Pierce chấn động, con ngươi hơi phóng đại, tràn đầy sự không thể tin được nhìn về phía Tô Trạch.

Hắn. . . tên này. . . Nhân tộc bại hoại!

Trong lòng Pierce vang lên một tiếng hò hét kinh thiên!

“Pierce, bạn của ta, ngươi là người hiểu ta, ngươi là người hiểu rõ, thời gian của ta trân quý đến mức nào. Nhìn thấy linh thú khế ước của ta rồi chứ? Chắc hẳn ngươi cũng có thể nhìn ra thực lực của các nàng ha? Có thể nói, thực lực của bọn ta đều là số một số hai ở trong đám tuyển thủ, thì ngươi nói xem thời gian này trân quý đến mức nào chứ? Thời gian này ta dành cho ngươi, ít nhất ta có thể chém giết sáu bảy con yêu thú rồi đấy? Ngươi nói, có phải có chuyện như vậy hay không?”

Tô Trạch chỉ chỉ ba người Tiểu Hỏa sau lưng.

Bây giờ Tiểu Hỏa các nàng đều rất tùy cơ ứng biến, lần lượt toát ra một tia khí tức lạ thường.

Thực lực cao giai cấp D, lại thêm huyết mạch thần thú trong người, khiến trong khí tức của các nàng mang theo một loại cảm giác áp bức khó hiểu!

Pierce rùng mình một cái.

Uy hiếp!

Đây là uy hiếp!

Hắn rất khẳng định Tô Trạch đang uy hiếp mình, nếu như không ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của hắn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ!

Pierce cuối cùng biết được vì sao chỉ có người bị hại, mà không có người may mắn thoát khỏi.

Đối mặt một đám cường đạo có thực lực mạnh mẽ đến cực hạn như vậy, căn bản cũng không có cơ hội chạy trốn!

“Anh bạn? Ngươi thế nào rồi?”

Giọng nói của Tô Trạch lần nữa truyền vào trong tai của Pierce, lập tức khiến hắn giật mình tỉnh lại.

“A?”

Pierce lấy lại tinh thần, nhìn về phía gương mặt cười xán lạn kia của Tô Trạch, cố nén sự kích động muốn đấm một quyền, lộ ra một nụ cười xấu xí ra rồi nói “Ta không sao, ngươi nói rất đúng.”

Nói rồi, ánh sáng trong tay hắn lấp lóe, một thanh linh khí trung giai xuất hiện trong tay.

“Cho ngươi, đây là đồ quý giá nhất trên người ta rồi, ta quyết định lấy nó để đền bù thời gian quý giá bị lãng phí của ngươi!”

Pierce trịnh trọng nói.

Đệch mợ! Đòi ít rồi!

Sau khi nhìn thấy Pierce lưu loát vô cùng lấy ra một món linh khí trung giai, lúc này Tô Trạch đã rõ tên nhóc này khẳng định không chỉ có một thanh linh khí này!

Từ sâu trong đáy mắt của Pierce, không nhìn thấy quá nhiều sự đau lòng, thậm chí có thể nói hoàn toàn không có bao nhiêu sự thống khổ!

Điều này rất không thích hợp!

Tô Trạch nhớ rõ, trước đó khi bắt những tên đó đưa ra linh khí, vẻ mặt đó giống như ăn phải con ruồi, sắp biến thành màu xanh đến nơi!

Bình Luận (0)
Comment