Mà bây giờ Pierce, lại có vẻ trấn định quá mức!
Nhưng lời đã nói ra rồi, cũng tạm thời không thể tăng giá cả, trong lòng Tô Trạch không khỏi nảy sinh một tia hối hận.
“Sớm biết ngươi có tiền như vậy, thì ta phải ra giá nhiều một chút!”
Nếu như Pierce biết thứ mà trong lòng Tô Trạch nghĩ tới bây giờ, e rằng hắn muốn chửi bậy.
Hoàn toàn chính xác, linh khí trong tay là thứ hắn đoạt được từ trong tay một tên thiên kiêu của dị tộc, linh khí bản mệnh của bản thân chưa bộc lộ ra, cho nên mới không đau lòng như vậy.
Nhưng cái giá này đã là cái giá rất lớn rồi!
Nhân tộc bại hoại đáng chết còn không thỏa mãn!
Hối hận thì hối hận, Tô Trạch vẫn nhận lấy linh khí và ngọc bội của Pierce, rút một nửa mảnh vỡ đạo tắc trong đó.
Nhất thời, con số trong ngọc bội biến thành ba nghìn tám trăm năm mươi!
Thu hoạch mấy ngày gần đây của Pierce vẫn rất phong phú, không biết đã giết bao nhiêu yêu thú, mới thu thập được nhiều như vậy, trong lòng tim như dao cắt, sự khó chịu không thể nói ra!
“Vậy ta” thấy Tô Trạch không nói năng gì, Pierce có chút chần chờ nói.
“Hợp tác vui vẻ, bằng hữu, ngươi đi đi!”
Tô Trạch ngẩng đầu, mỉm cười, nói nhẹ “Chúng ta có duyên gặp lại!”
“Vậy ta đi nhé?”
Pierce nhìn Tô Trạch một cái, khắc ghi sâu sắc dáng vẻ của hắn trong đầu, sau đó vẫy tay, xoay người rồi chạy!
Hắn chưa bao giờ phát hiện tốc độ của bản thân lại có thể nhanh như vậy, dường như sắp đột phá giới hạn của hắn!
Hắn tiếp tục phi độn ước chừng mười năm phút, mãi đến khi hoàn toàn rời xa nơi ban đầu, quay đầu lại, thần niệm trải rộng ra, sau khi thăm dò xung quanh một phen, xác định lại rằng không có khí tức của Tô Trạch, lúc này mới yên lòng lại!
“Được lắm, Tô Trạch, ngươi được lắm!”
Pierce đỏ hoe mắt, hung tợn lẩm bẩm “Bắt bí đến trên đầu bộ tộc Ngưu Đầu Nhân ta rồi! Quả nhiên là gan to bằng trời! Được! Ngươi chờ đó cho ta, dù một mình ta đánh không lại ngươi, thì ta cũng không tin một đám người vẫn không đánh lại ngươi!”
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới thằng nhóc của tộc Huyết Thần dường như từng nói muốn đối phó Tô Trạch, trong mắt đột nhiên sáng lên một vệt tinh quang!
Ngay sau đấy, Pierce hóa thành một vệt lưu quang phóng tới phương xa.
Hắn chuẩn bị nói chuyện mới vừa xảy ra với đồng tộc của mình, tốt nhất là có thể liên hợp tộc Huyết Thần, cùng bao vây tiêu trừ Tô Trạch!
“Ài, đáng tiếc.”
Nhìn bóng lưng Pierce đi xa, trong mắt Tô Trạch lộ ra đôi chút không lỡ, nặng nề thở dài một cái, giống như thật sự là đang tiễn biệt bạn bè.
“Hay là chúng ta đuổi theo?” Hắc Đản bay tới hỏi.
“Hỗn đản! Không, Hắc Đản!”
Tô Trạch nghe vậy quay đầu trách mắng “Ngươi”
Vỏ trứng Hắc Đản run lên, cho rằng mình đã nói sai, bên trong trứng có chút sợ hãi, chần chờ nói “Sao thế ạ?”
“Haizz!”
Tô Trạch ai thán một tiếng, lắc đầu khẳng định nói “Ngươi nói rất đúng! Lần sau nói sớm một chút! Hiện tại cũng đã bỏ lỡ cơ hội rồi!”
Tiểu Thanh “….”
Tiểu Hỏa “….”
Hắc Đản “….”
Kiếm linh: “Vô sỉ.”
Lời của kiếm linh, Tô Trạch trực tiếp không nghe thấy có chọn lọc, nhìn xung quanh một chút, thần niệm như sóng triều lan rộng ra.
Thăm dò nửa ngày, cũng chẳng phát hiện chút động tĩnh nào.
Chỉ thấy mấy con yêu thú đang dây dưa, Tô Trạch đánh giá vài lần, bỗng cảm giác vô vị.
Không thú vị gì cả.
Khi còn bé nhìn thấy những con chó dây dưa với nhau ở đầu thôn, hắn còn có suy nghĩ cầm cây gậy chạy lên quấy rối.
Nhưng bây giờ đã là người lớn rồi, đương nhiên là không có suy nghĩ nhàm chán như vậy.
“Ta đã nói sao mà cuộc sống gần đây của chúng ta tồi tệ vậy, hóa ra là có người vẫn luôn chửi bới sau lưng chúng ta! Quả thực là ghê tởm, ghê tởm đến cùng cực! Một thủ đoạn ác độc, khiến người ta giận sôi máu!”
Tô Trạch nghĩ đến lời nói của Pierce, nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt tràn đầy sự căm thù.
“Truyền bá loại tin tức không chính xác kia, còn không phải do phát hiện ta là người đi đầu tiên phong nên sinh lòng ghen ghé ưt! Cho nên mới cố ý nói xấu ta! Truyền bá kiểu tin tức đó, chính là chặn con đường làm giàu của ta! Chặn con đường làm giàu của ta, chính là chặn con đường tu hành của ta!”
Hắn càng nói càng bi phẫn, hét lớn một tiếng, kim quang trong tay tăng vọt, đấm ra một quyền.
“Ầm!”
Chỉ một thoáng, một vệt sáng vàng óng ánh nổ bắn ra, quét ngang một mảng lớn rừng cao lớn trước mặt.
Răng rắc răng rắc!
Sóng xung kích màu trắng gần như đã thành thực chất lan ra, phá hủy vô số cây cối, thậm chí đánh cho hai con yêu thú đang tiến hành giao phối ở nơi rất xa thành huyết vụ.
“Ghê tởm!”
“Tức chết ta rồi!”
“Thù này không đội trời chung!”
Tô Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, ba người Tiểu Thanh ở một bên cũng bắt đầu trở nên phẫn nộ, bắt đầu phát tiết lửa giận trong lòng ra xung quanh .
Trong lúc nhất thời, xung quanh mấy đôi yêu thú cũng gặp tai vạ, không phải bị từng cái dây leo đánh thành thịt nát, thì là bị một đường hỏa diễm đốt thành tro bụi, hoặc là bị một tia ô quang trực tiếp nện vỡ nát sọ não!
Mặc dù không biết vì sao chủ nhân tức giận, nhưng mà tức giận theo chủ nhân là được rồi!
Một vòng huyết quang nổi lên, ngưng tụ ra một bóng dáng tinh tế thanh lãnh.
Kiếm linh nhìn mấy vị nổi điên, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Bởi vì nàng cảm giác được, Tô Trạch thật sự có hơi tức giận.
Qua hồi lâu.
Một mảnh đất trống xuất hiện ở trong rừng rậm.
Tô Trạch chậm rãi đáp xuống trên mặt đất, thở dốc một hơi, xoay người lại, nhìn ba người Tiểu Thanh cũng như kiếm linh, trầm ngâm chốc lát nói
“Gần đây xem ra vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió, vừa hay ta chuẩn bị bế quan đột phá một chút, thực lực Kim Đan hậu kỳ khiến ta luôn cảm giác có chút không an toàn. Khoảng thời gian này trước tiên chúng ta hãy thu tay lại, chờ sóng gió qua đi, chúng ta ra tìm mối làm ăn sau.”
Trong thung lũng tĩnh mịch.
Tô Trạch đã bố trí rất nhiều vật liệu vây xung quanh thung lũng, cuối cùng lại đi tới trung ương thung lũng, lấy ra một khối trận đồ, truyền dẫn linh lực.
Nhất thời, một vòng ánh sáng vô hình hiển hiện, bao phủ trọn vùng thung lũng ở bên trong.
Đây là thứ trước khi hắn tiến đến cố ý tìm Tuyết Lệ Hàn để đòi, có thể che đậy cảm giác của những người Hóa Thần đổ xuống, chính là tiêu hao có một chút lớn.