Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Thú Triều Mất Khống Chế

Chương 372: Thú triều mất khống chế Chương 372: Thú triều mất khống chế

“Thực sự có hơi kỳ lạ, những tên này thực lực hình như đều yếu, chủng tộc cũng không mạnh, những kẻ lợi hại hơn chút đi đâu rồi?”

Tô Trạch hơi nghi ngờ nói thầm một tiếng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, quay đầu nhìn về phía trước.

Lại có một vị bằng hữu ngã xuống, cần sự cứu chữa của mình gấp.

“Aiz.”

Tô Trạch lắc đầu, thân hình lóe lên rồi chớp mắt xuất hiện bên người tuyển thủ kia, tiện tay chỉ một cái, kéo lại tính mạng của đối phương, sau đó gỡ hết tất cả mọi thứ trên người người nọ xuống.

Ngay sau đó, bóng dáng hắn lần nữa biến mất, bắt đầu tiếp tục vơ vét.

Không thể không nói xua đuổi Bạo Viên vương là một chuyện vô cùng chính xác.

Hiện giờ Tô Trạch không phải tiếp tục cố gắng tìm kiếm, trong thú triều, từng bóng dáng của tuyển thủ hiện ra sau đó bị thú triều tấn công.

Có sự may mắn và thực lực không tệ có thể miễn cưỡng chống đỡ, giữ được tính mạng.

Vận may hơi kém hoặc là thực lực chả ra sao thì lập tức bỏ mình tại chỗ.

Nhưng hai loại tuyển thủ này đối với Tô Trạch thì không có khác biệt quá lớn.

Chết tất nhiên là vơ vét hết, về phần những người chưa chết thì đỡ hơn, hắn sẽ tiện tay vung ra một chút linh lực bảo vệ tâm mạch của đối phương, sau đó thu phí chữa trị để bổ sung linh lực tiêu hao của Tô Trạch.

Vô cùng công bằng, trao đổi hợp lý.

Tương đương với lấy tiền mua mệnh.

Tô Trạch không cần làm gì, chỉ cần không ngừng chạy đến bên cạnh những tuyển thủ vừa ngã xuống, một là vơ vét hai là thu phí chữa trị.

Quá trình rất là nhẹ nhõm, thu hoạch thì vô cùng phong phú!

Những món bảo vật Tô Trạch lấy được bị thu vào bên trong túi không gian.

Hắn hiện giờ thậm chí không có thời gian đi xem đồ vật trong tay có trị giá bao nhiêu.

Dù sao đều thu hết tất cả vào trong túi không gian, chuẩn bị chờ đợi sau đó lại thu về.

Nhưng cho dù là không nhìn kỹ, Tô Trạch cũng là biết lần này thu hoạch lớn.

Linh khí ánh sáng cũng thu được gần mười thanh!

Về phần các loại vũ khí và đan dược khác thì là vô số, trong đó còn có không ít công pháp bí tịch và đồ vật có chất liệu đặc biệt!

Có thể nói là thu hoạch tương đối khá!

Mặt Tô Trạch vốn là rất bình tĩnh, hiện giờ lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên rất hài lòng với thu hoạch ngày hôm nay!

Phía trước, thú triều màu đen càng trở nên khổng lồ hơn.

Từng khí tức ngang tàn tràn ngập.

Nhưng lại kém hơn Tiểu Hoa, Tiểu Hỏa và Bạo Viên vương thì không ít.

Nhưng chúng có ưu thế về mặt số lượng.

Không chỉ người có tâm lý đám đông, yêu thú cũng có tâm lý tương tự.

Khi một chỉnh thể ở trong một tráng thái vô cùng cực đoan, nếu bản thân ở trong đó, cho dù sinh vật có lý chí đến mức nào cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Hiện giờ chính là tình huống như vậy, nếu như dưới tình huống Tô Trạch không ra tay.

Thú triều cùng nhau tấn công Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa thì bọn họ sẽ không thể ngăn cản nổi.

Chỉ là hiện giờ bọn chúng đều đánh mất lý trí, lại thêm khí tức thần thú dày đặc uy hiếp, càng làm cho đám yêu thú hoảng sợ thêm.

Giờ này khắc này, ánh sáng trong mắt Bạo Viên vương lấp lóe, nhìn về thú triều cách đó không xa phía trước, lại nhìn Tô Trạch phía sau.

Ầm

Lần này Hắc Đản trực tiếp đập vào giữa hai mày của nó.

Một cảm giác như hôn mê ập tới, thân hình Bạo Viên vương lảo đảo một cái, suýt nữa trực tiếp té ngã trên đất.

Đáng chết!

Nó cắn răng nghiến lợi nhìn Hắc Đản một chút, lại là không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hắc Đản đắc ý sau lưng mình

Đột nhiên, giọng nói của Tô Trạch truyền vào đến trong tai của Bạo Viên vương.

“Nếu ngươi dám giao lưu với bầy yêu thú kia thì ta đánh chết ngươi luôn.”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên khiến con ngươi của Bạo Viên vương đột nhiên rụt lại.

Linh thú khế ước hình người gian xảo!

Nhưng đối với Tô Trạch, nó lại không có tí nghi ngờ nào.

Bởi vì đã có một thứ vũ khí sắc bén vô cùng khóa chặt nó, cảm giác như có gai ở sau lưng khiến Bạo Viên vương toát ra mồ hôi lạnh, hình như giờ phút này có một thanh kiếm sắc bén đang treo cao trên đỉnh đầu nó, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống!

“Làm việc cho đàng hoàng, tý nữa có thể giữ cho ngươi một cái mạng chó.”

Mắt Bạo Viên vương đỏ lên, từ sâu trong mắt toát ra sự hung hiểm.

Ta chính là Bạo Viên vương tôn quý, trong cơ thể còn có huyết mạch Bạch Viên Viễn cổ!

Vậy mà nói giữ lại cho mình một cái mạng chó! ?

Dám làm nhục một cường giả như thế?

Sĩ có thể giết không thể chịu nhục!

Linh thú khế ước hình người đáng chết!

Bạo Viên vương nhìn chòng chọc vào Tô Trạch, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chuyện này là thật?”

Tô Trạch nghe vậy lộ ra một bộ nụ cười hiền hòa, nói: “Ta nói chuyện tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên là sự thật?”

“Ta không tin, trừ phi ngươi thề độc!”

Bạo Viên vương vừa chạy trốn, vừa quay đầu nhìn Tô Trạch nói: “Phải thề độc, tốt nhất là liên quan đến con đường tu hành của ngươi!”

Con khỉ ranh ma!

Tô Trạch thầm mắng một tiếng, trên mặt lại không có bất kỳ biến hoá gì, thản nhiên nói: “Ta, Nhân tộc Diệp Thanh, lấy con đường tu hành của ta ra thề nếu Bạo Viên vương phối hợp tốt, sau đó ta nhất định thả hắn bình yên rời đi!”

“Sau khi ta đi ngươi không thể tới truy sát ta!”

Bạo Viên vương lập tức bổ sung một câu.

Không thể không nói nó còn vô cùng cẩn thận.

Tô Trạch trịnh trọng gật đầu nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không truy sát ngươi, không chỉ ta sẽ không truy sát ngươi, bọn nó cũng sẽ không truy sát ngươi.”

Hắn chỉ về phía Tiểu Thanh Tiểu Hỏa cùng Hắc Đản.

Bạo Viên vương chậm rãi gật đầu, lúc này mới yên lòng lại.

Sau khi nói xong, Bạo Viên vương nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức tàn bạo tăng vọt tràn ngập khắp nơi, bắt đầu áp bách những yêu thú phía trước.

Bóng mờ kia lần nữa xuất hiện sau lưng nó, một tia khí tức Bạch Viên Viễn cổ tràn ra!

Bình Luận (0)
Comment