Mỗi khi cách cửa được mở ra, động tác của bọn họ đều nhanh nhất!
Tuy nhiên, điều chào đón bọn họ, không có ngoại lệ, tất cả đều là những nhà kho trống rỗng!
Mấy viên đá linh thạch trung phẩm được sử dụng làm công cụ chiếu sáng trên đỉnh đầu của bọn họ tỏa ra ánh sáng dịu, phản chiếu trên khuôn mặt của bọn họ, ánh sáng lập lòe, như thể đang chế giễu bọn họ.
“Khốn nạn!”
Một tuyển thủ của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân dùng một tay lấy những viên linh thạch trung phẩm kia xuống, bóp một cái thì đã thành bột phấn, trong ánh mắt đầy tức giận!
Linh thạch đều đã biến đi đâu!?
Tại sao lại có thể xui xẻo như vầy chứ!
Trong lúc nhóm Anthony vẫn đang lang thang quanh khu vực bên ngoài khoáng mạch.
Tô Trạch đã bắt đầu thâm nhập vào mạch chính.
Khác với tuyến nhánh, có rất nhiều quân phòng thủ của thành Thiên Quỳ đóng giữ tại mạch chính.
Tầm quan trọng của mỏ linh thạch quá cao, ngay cả khi có sáu con yêu thú Nguyên Anh tấn công, người của thành Thiên Quỳ cũng không dám trực tiếp chuyển tất cả mọi người ra khỏi khoáng mạch.
Nếu không, một khi xảy ra sự cố, căn cơ của thành Thiên Quỳ sẽ bị phá hủy.
Tích lũy trong vô số năm sẽ bị phá hủy ngay lập tức, thành Thiên Quỳ sẽ sụp đỗ, đây không phải chỉ là nói quá.
Tô Trạch tất nhiên hiểu điều này, vì vậy đã hành động rất thận trọng.
Hắn không ngừng nhảy qua lại trong đường hầm và các tảng đá.
Nếu có thể né thì sẽ né, nếu thực sự không thể tránh được thì cũng chỉ có thể ra tay giết chết!
Mỗi khi ra tay, Tô Trạch đều vô cùng thận trọng, sợ rằng chỉ cần gây ra một chút động tĩnh cũng sẽ thu hút sự chú ý của những người khác trong thành Thiên Quỳ.
Lúc này đã khác cửa vào, thực sự đã vào quá sâu rồi.
Có rất nhiều cường giả, một khi gây ra bất cứ động tĩnh lạ nào, chắc chắn sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của các cường giả khác.
Tô Trạch thở ra một hơi, bóng dáng lại biến mất.
Trong im lặng, hắn xuất hiện phía sau một cường giả Kim Đan trung kỳ.
Chuyện khiến cho người ta ngạc nhiên chính là thần niệm của cường giả rất nhạy bén, ngay lập tức phát hiện động tĩnh, ngay khi chuẩn bị phản ứng.
Một sức mạnh thôn phệ mạnh mẽ bùng phát!
Kim Đan của thành Thiên Quỳ đã mất cảnh giác, không thể đưa ra được phản ứng chính xác, hình dáng nghiêng qua một bên, trực tiếp bị nuốt chửng bởi vết nứt không gian dài đến hai mét!
Trong nháy mắt hắn bị thôn phệ, Tô Trạch đã nhanh chóng hồi phục để khôi phục lại hoàn toàn vết nứt.
Kết quả là một cường giả của thành Thiên Quỳ cứ như vậy mà biến mất không một tiếng động.
Đối với những người bản địa ở thế giới Đạo Diễn, một khi bị đày vào khoảng không, về cơ bản thì chỉ có con đường chết.
Đột nhiên, Tô Trạch nhíu mày lại, ra hiệu với ba đứa Tiểu Thanh phía sau, rồi thu khí tức của mình lại.
Một lúc lâu sâu, hắn mới lại bắt đầu từ từ tiến lên.
Linh khí xung quanh cũng bắt đầu dày đặc hơn, trong không khí thậm chí còn bắt đầu tỏa ra ánh sáng lờ mờ, dày đặc như vật chất.
Ở hai bên lối đi, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những khối khoáng thạch chất lượng cao.
Chúng đều là linh thạch thượng phẩm tốt nhất, bên trong gần như không có dấu vết của tạp chất, hoàn toàn được ngưng tụ từ linh khí!
Sau khi nhìn thấy chúng Tô Trạch cũng không lấy đi, lo rằng sẽ thu hút sự chú ý.
Với lại lấy đi hai viên thì cũng không có tác dụng gì, lấy quá nhiều thì sẽ lộ rõ hơn, tất nhiên là bản thân cũng trực tiếp bị lộ.
Hắn còn chuẩn bị để xem xem có cơ hội ám sát cường giả Nguyên Anh trong sâu thẳm một lần hay không, tất nhiên có thể không bị lộ thì sẽ tránh bị lộ.
Thời gian trôi qua từng chút, ngày càng có nhiều quân phòng thủ xung quanh, sức mạnh cũng càng lúc càng lớn.
Về cơ bản thì đều là cường giả Kim Đan.
Tô Trạch đại khái cảm nhận được rằng có khoảng ba mươi người.
Về cơ bản thì đều là Kim Đan trung kỳ trở lên, trong đó có ba Kim Đan hậu kỳ, một cường giả cấp Kim Đan viên mãn.
Đây là cường giả trong khu vực này, mấy phương hướng khác xem chừng cũng giống cũng vậy.
Nghĩ kỹ lại thì phải có tới hàng trăm cường giả Kim Đan đóng quân ở khu vực trung tâm của mỏ linh thạch này.
“Không hổ danh một thành phố có cả một mỏ linh thạch, chỉ riêng Kim Đan thôi mà đã có nhiều như vậy, đúng là tài đại khí thô.”
Trong lòng Tô Trạch thầm cảm thán, động tác trên tay lại không hề do dự.
Hắn đã đào một cái hang rất dài trên đường đi, bây giờ các động tác cực kỳ điêu luyện.
Đào bới, sửa chữa dấu vết bên ngoài, trong nháy mắt, Tô Trạch đã cùng ba đứa Tiểu Thanh đi vào trong lòng đất.
Phía trước có quá nhiều Kim Đan, đều đang dùng thần niệm cảm ứng lần nhau, căn bản là không thể giết một người mà không bị cường giả khác phát hiện.
Tô Trạch nghĩ tới nghĩ lui, thấy rằng tốt hơn vẫn là nên tiếp tục đào hầm.
Trường kiếm linh khí trong tay xuất hiện, Tô Trạch vung hai tay, đào theo đường chéo xuống.
Khi đã đào được khoảng một trăm mét, hắn ngừng đi sâu hơn và bắt đầu đào về phía trước.
Không thể không nói, chiêu này có hiệu quả rất tốt.
Khu vực trung tâm lúc này vốn đã nằm sâu dưới lòng đất.
Muốn đào được đường đi trong đó thì phải chịu áp lực khó mà tưởng tượng nổi.
Dùng tư duy của một sinh vật có trí tuệ bình thường để suy nghĩ thì đều sẽ không xem xét chuyển động dưới chân mình.
Chưa kể cường độ thần niệm của Tô Trạch khác hẳn người thường, khí tức của hắn hoàn toàn bị thu lại, cho dù có một tên Nguyên Anh tới đây, nhưng nếu Tô Trạch không cố tình để lộ ra ngoài thì sẽ khó mà bị phát hiện!
Trường đao linh khí rất sắc bén, sức mạnh của Tô Trạch càng thêm dữ dội.
Vì vậy, bọn họ đi về phía trước rất nhanh.
Trên đường đi thường bắt gặp những viên linh thạch thượng phẩm, Tô Trạch trực tiếp thu vào túi không gian, sau đó tiếp tục tận lực đào hầm.
Dần dần, đất xung quanh trở nên ẩm hơn, có những làn sương mù tràn ra từ mặt đất.
Đó là linh khí!
Tô Trạch có thể cảm thấy rằng mỗi khi hắn hô hấp đều có một lượng lớn linh khí thuần khiết tràn vào cơ thể hắn.
Những linh khí đó nuôi dưỡng cơ thể của hắn.
Tất nhiên, đối với Tô Trạch thì mức độ linh khí này căn bản là không có tác dụng gì cả, nhiều nhất là khiến hắn cảm thấy không khí trong lành hơn một chút, xem ra cũng không tệ.