Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Thiên Kiêu Dị Tộc Không Cam Lòng, Linh Thạch Đâu Hết Rồi?

Chương 387: Thiên kiêu dị tộc không cam lòng, linh thạch đâu hết rồi? Chương 387: Thiên kiêu dị tộc không cam lòng, linh thạch đâu hết rồi?

Nhưng với tình hình hiện giờ, nếu tùy tiện mở ra thì rủi ro vẫn còn quá lớn, một khi dẫn đến sự chú ý của bộ tộc Đạo Diễn, vậy thì thành được một mất mười rồi.

Tuy nhiên, độ nhạy cảm của Anthony không khác với bộ tộc Địa Tinh là bao, không khỏi mỉm cười nói:

“Jimuri, thời gian không còn nhiều, ngươi cũng đừng có mà thừa nước đục thả câu, nếu có thủ đoạn để mở được thì mở đi, nếu như không mở được thì chúng ta lập tức rời đi, khỏi mất công lãng phí thời gian ở đây!”

Ngay sau khi những lời này phát ra, tất cả các tuyển thủ đều chuyển sự chú ý của mình sang bộ tộc Địa Tinh.

“Cắt.”

Jimuri lạnh lùng hừ một cái, thản nhiên nói: “Mở thì đúng là có thể mở, nhưng mà những thứ dùng được sẽ mất đi, các ngươi phải lấy cái gì đó để đền bù cho sự hao hụt của bọn ta.”

“Đó là điều đương nhiên.”

Anthony và các thiên kiêu khác đều gật đầu.

Lúc này Jimuri mới khẽ gật đầu, nhìn sang người bạn đồng hành bên cạnh để ra hiệu.

Sau đó, một tuyển thủ của bộ tộc Địa Tinh xuất hiện ngay trước cánh cửa, trong tay xuất hiện một cuốn sách trông giống như được chạm khắc bằng ngọc bích.

Pháp quyết nào đó xuất hiện, sách ngọc bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt.

Từng chuỗi ánh sáng màu trắng kéo dài về phía cánh cửa, bắt đầu làm tan rã các phù văn khác nhau được chạm khắc trên đó.

Một lúc sau.

Một tiếng rác giòn tan vang lên, một vết nứt có thể nhìn thấy rõ ràng đã xuất hiện trên sách ngọc.

Cùng lúc đó, một tiếng nổ cực kỳ nhỏ xuất hiện.

Cánh cửa bị lệch nhẹ đi, ánh sáng chói lóa lộ ra từ khe hở.

Trong nhất thời, tất cả tuyển thủ đều có thể cảm nhận được linh lực vô cùng dồi dào trong đó.

Sau đó, cánh cửa mở ra, để lộ những viên linh thạch thượng phẩm chứa đầy trong đó.

“Đó đều là những viên linh thạch thượng phẩm với độ tinh khiết cao nhất.” Daniel gật đầu nói.

“Có rất nhiều, khoảng hơn mười ngàn viên, xem ra lần này thu hoạch rất lớn!”

Một thiên kiêu rất phấn khích, nói với chút hào hứng.

Còn chưa nói xong, bóng dáng của Jimuri và Anthony đã cùng lúc lóe lên, tiến vào trong nhà kho, sau đó lấy đi toàn bộ linh thạch trong đó.

“Các ngươi làm vậy là có ý gì?”

Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của những thiên kiêu khác thay đổi rất lớn, lập tức trầm giọng hỏi.

“Không cần phải kích động, chúng ta không thể lãng phí quá nhiều thời gian, mỗi một chiến lợi phẩm đều phải thu thập với tốc độ nhanh nhất, chúng ta có thể thống nhất việc phân chia sau khi ra ngoài.” Jimuri thản nhiên nói.

Sắc mặt của của các thiên kiêu khác không được dễ nhìn cho lắm, rõ ràng là bọn họ không quá tin những gì Jimuri nói.

Nhưng vào lúc này, đồ đã rơi vào nhẫn không gian của người ta, không lẽ còn có thể trực tiếp ra tay rồi không thành?

Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng, nhịn lại, lên kế hoạch cho sau khi ra ngoài.

Tuy nhiên, hành động của Jimuri và Anthony vừa rồi cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho bọn họ.

Nếu gặp bất kỳ thứ gì tốt trong tương lai, thì phải ra tay thu thập càng sớm càng tốt!

“Đi thôi, nếu ta không nhầm, nhánh núi phía sau nhất định sẽ có một kho linh thạch như thế này, đến lúc đó để cho các ngươi lấy, như vậy là được rồi đúng không?”

Jimuri vẫn còn chút lo lắng về việc bọn họ sẽ làm gì đó quá bốc đồng, sau khi trấn an xong, tiếp tục dẫn mọi người đi vào nơi sâu của khoáng mạch.

Những tuyển thủ khác vội vàng theo, không dám tụt lại phía sau.

Không lâu sau đó, bọn họ tiến vào một mạch khoáng khác.

Nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc, các thiên kiêu không khỏi nở một nụ cười trên môi.

Tuyển thủ của bộ tộc Địa Tĩnh bước lên phía trước, bắt đầu công việc mở khóa.

Một lúc sau, trên sách ngọc lại lần xuất hiện một vết nứt.

Cánh cửa theo lời gọi mà mở ra.

Tuy nhiên lần này, ngay khi tuyển thủ bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, tộc Tinh Linh và tuyển thủ của bộ tộc Huyền Dương chuẩn bị lao vào để thu thập linh thạch, bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt của bọn họ đột nhiên trở nên khó coi!

Ngay cả Anthony và Jimuri cũng sững sờ khi nhìn vào kho linh thạch.

Chỉ thấy rằng nhà kho trống rỗng và mờ tối, chỉ có một vài viên linh thạch phát sáng ở phía trên dùng làm công cụ chiếu sáng.

Ngoài ra, các kệ trống rỗng, nào có thấy dấu vết của bất cứ viên linh thạch thượng phẩm nào!

“Chuyện gì vậy!?”

Hai thiên kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân đột ngột quát hỏi.

“Đây không phải là chuyện thường sao? Có lẽ tất cả linh thạch bên trong đều đã bị chuyển đi, không phải lúc nào cũng có thể cất giữ linh thạch ở đây, chỉ có thể nói rằng vận may của chúng ta lần này không tốt thôi.”

Jimuri lấy lại tinh thần và giải thích, rồi nói tiếp: “Đúng rồi, bất kể có linh thạch trong nhà kho hay không, các ngươi đều sẽ phải đền bù tổn thất bảo vật của chúng ta!”

“Đi!”

Các tuyển thủ Ngưu Đầu Nhân vẫn chưa đạt được gì nên có hơi nóng nảy, thúc giục tiếp tục tiến về vào sâu.

Phải nói rằng vận may của bọn họ thực sự không được tốt cho lắm, hoặc là một sự trùng hợp.

Bởi vì hướng đi từ dưới lòng đất vào thành phố là khác nhau.

Hướng mà nhóm Anthony đi vào khoáng mạch khác với hướng mà Tô Trạch đi vào khoáng mạch sau đó, có thể nói là hoàn toàn khác nhau.

Mà hướng bọn họ tiến vào này, tất cả các kho linh thạch trong khu vực mạch núi này, là nhóm đầu tiên được chuyển ra khỏi kho trước trận chiến!

Lý do tại sao vẫn có thể lấy được đồ trong kho linh thạch ban đầu chính là do nhà kho đó quá xa mà thôi.

Nhưng với sự đi sâu vào trong của bọn họ thì đương nhiên là không thu hoạch được gì!

Từng kho linh thạch trống rỗng hiện ra trước mặt bọn họ.

Bên trên sách ngọc dùng để mở cửa ngày càng có nhiều vết nứt, nhưng lại không có chút thu hoạch nào nữa!

Sắc mặt của Jimuri không khỏi trở nên khó coi.

Nếu như có thu hoạch thì còn dễ nói, những kẻ đó cũng sẽ bù đắp cho sự hư hao của bảo vật của bọn họ.

Nhưng nếu giống như bây giờ, không có có chút thu hoạch nào, thì chuyện đền bù kia sợ là cũng phải bỏ qua!

Chẳng lẽ là nhà kho lúc mới bắt đầu là tất cả rồi?

Ngay khi nghĩ đến điều này, Jimuri có chút đau như cắt.

Những viên linh thạch đó không có giá trị bằng sách ngọc!

Thiệt quá!

Mà sắc mặt của bốn thiên kiêu khác bao gồm Ngưu Đầu Nhân từ đầu mới cuối không thu hoạch được gì đã khó coi đến cực điểm, trong lòng có chút uất ức không thể giải thích được!

Bình Luận (0)
Comment