"Thuyền Ngũ Hành độn chỉ là một món bảo vật dùng thay đi bộ mà thôi, không phải bảo vật mang tính công kích, cũng không phải bảo vật mang tính phòng ngự! Ta hy vọng ngươi nên hiểu rõ điểm này!"
Trong giọng nói của Jimuri có hơi nặng nề, chậm rãi giải thích: "Lão già kia của thành Thiên Quỳ nổi điên, hận không thể trực tiếp giết chết chúng ta, lại tiêu hao sinh mệnh sau cùng khiến cho bản thân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ sẽ chẳng sống được bao lâu!
Cường giả như vậy, căn bản sẽ không băn khoăn quá nhiều thứ!
Một khi thuyền Ngũ Hành độn bị tổn hại không cách nào vãn hồi, bảo vật không còn chỉ là việc nhỏ, tất cả chúng ta đều sẽ không đi được!"
Vừa nói dứt lời, hắn lại tiếp tục chìm vào yên lặng.
Thiên kiêu của tộc Tinh Linh nói với vẻ đầy bi thương, thống khổ: "Thật ra lúc đó, nếu như chúng ta hợp lực xông tới, vẫn có hy vọng cứu hắn ra từ trong vòng vây!"
"Nhưng..." Thiên kiêu của bộ tộc Huyền Dương bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: "Nguy hiểm quá lớn... nếu như xảy ra điều gì không may, trong số chúng ta có thể sẽ có người chết..."
"Khốn kiếp!"
Hai tên thiên kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân hoàn toàn nổi giận, nhìn thiên kiêu của bộ tộc Huyền Dương bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ và căm tức.
Thế nhưng, mặc dù thiên kiêu của bộ tộc Huyền Dương chỉ có một mình, trên thực lực cũng không lợi hại hơn bộ tộc Ngưu Đầu Nhân bao nhiêu, lúc này đối mặt với ánh mắt ngập tràn lửa giận kia, lại không yếu thế chút nào.
Qua một lúc lâu, bọn họ đều giống như bong bóng xì hơi vậy, bỗng nhiên xìu xuống.
"Haizz..."
Một tiếng thở dài vang lên.
Bọn họ yên lặng lắc đầu, trong lòng vô cùng phức tạp.
Thấy cảnh tượng này, Anisha và Daniel lại lần nữa nhìn nhau một cái, đều thấy được nghi ngờ sâu đậm trong mắt đối phương.
Tô Trạch... Thật sự là Tô Trạch trước kia sao?
Trong ấn tượng của hai người bọn họ.
Không thể nghi ngờ Tô Trạch là người vô sỉ nhất, là kẻ không biết xấu hổ nhất trong số thiên kiêu của Nhân tộc!
Điểm này hoàn toàn có thể nhìn ra kể từ lúc hai tộc tỷ thí!
Cố ý chỉ thả ra hai con linh thú khế ước, làm cho đám thiên kiêu lơ là mất cảnh giác, sau đó vào thời khắc mấu chốt, để cho con linh thú khế ước thứ ba ra tay đánh lén!
Daniel nghĩ đến đây, đã mơ hồ cảm thấy trên đỉnh đầu bỗng dưng đau nhức không thôi!
Loại cảm giác khi đó thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho hắn đến tận bây giờ cũng không cách nào quên được.
Bất kể là suy nghĩ từ góc độ nào đi nữa, Tô Trạch đều không hề giống như cái loại người sẽ không chút do dự hiến dâng thân mình cho những người khác cả!
Huống hồ, phía bên mình đều không phải là Nhân tộc...
Rốt cuộc hắn vì cái gì?
Chẳng lẽ trước đó... Thật sự hiểu lầm Tô Trạch rồi?
Mà vào lúc này, bỗng nhiên Jimuri mở miệng nói với Anthony: "Trước đó, việc ngươi yêu cầu chúng ta cùng với các ngươi đối phó Tô Trạch, xem như chưa từng xảy ra, nếu như hắn có thể sống sót..."
Hắn không tiếp tục nói nữa.
Sống sót?
Có thể sao?
Gần như không có khả năng!
Dưới loại tình huống đó, mọi người đều thấy được, Tô Trạch đã là người ít không đánh lại đông, lúc bọn họ rời đi, còn chính mắt nhìn thấy Tô Trạch đang điên cuồng hộc máu.
Máu tươi giống như không cần tiền vậy, ít nhất cũng ói ra tận mấy ít!
Trong con ngươi màu đỏ của Anthony, chợt lóe lên một vệt sáng mịt mờ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Có thể là lúc trước chúng ta đã hiểu lầm Tô Trạch rồi..."
Rốt cuộc, lúc này Daniel cũng nhịn không được mở miệng nói:
"Nhưng mà mấy ngày trước, các ngươi cũng nghe thấy tin đồn có liên quan đến Tô Trạch rồi, hắn làm cái gì mà tiểu đội Thiên Sứ phục vụ cứu hộ chiến trường, giương lá cờ chính nghĩa, cưỡng ép ra tay cướp đoạt chiến lợi phẩm của những tuyển thủ khác, sau đó còn thu một khoảng phí kếch xù..."
"Ngu xuẩn!"
Một tên thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh lạnh giọng mở miệng, hốc mắt ửng đỏ, trầm giọng nói: "Trước khi tiến vào thế giới Đạo Diễn các ngươi cũng đều nghe được, người của Thiên cung hoàn toàn không hề đưa ra các loại quy tắc hạn chế gì, thậm chí còn khích lệ chúng ta tiến hành chém giết lẫn nhau!
Dưới tình huống này, cho dù Tô Trạch có trực tiếp giết chết tuyển thủ cũng không thành vấn đề!
Thế nhưng hắn thì sao?
Hắn có ra tay giết người không?
Không có!
Cá lớn nuốt cá bé vốn là chuyện đương nhiên, giết những tên kia đều chẳng phải việc lớn gì, nhưng Tô Trạch không những không có giết chết bọn họ, còn nhân từ thả cho bọn họ một con đường sống, chẳng qua chỉ muốn mấy món bảo vật mà thôi, có đáng là gì đâu chứ?
Tính mạng quan trọng hay bảo vật quan trọng hơn?
Để cho các ngươi tới chọn, các ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Nhất thời, trong thuyền Ngũ Hành độn rơi vào yên tĩnh như chết.
Cuối cùng, không biết là ai lên tiếng, giọng nói nặng nề.
"Tô Trạch... là một người tốt!"
Lời vừa dứt dường như trực tiếp đánh thẳng vào nội tâm của các thiên kiêu ở đây, khơi ra sự đồng tình của họ.
Nhất thời, những lời nói liên quan tới Tô Trạch là một người tốt không ngừng bên tai.
Nghe những lời này, sắc mặt Daniel nghẹn đến đỏ bừng, trong lòng ấm ức, rất muốn mở miệng phản bác, nhưng cũng không biết phải mở miệng như thế nào!
Dù sao Tô Trạch trực tiếp giao nhẫn không gian chứa căn nguyên của đạo cho bọn họ là không cách nào thay đổi.
Căn nguyên của đạo là gốc rễ.
Chỉ cần điều này còn, không ai có thể nói Tô Trạch không đúng!
Uỳnh!
Thuyền Ngũ Hành độn bắt đầu dao động, thân thuyền rung lắc mạnh từ trên xuống dưới.
Ở phía sau bọn họ, mắt lão Thành chủ như muốn nứt ra, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.
Chính xác thì là gắt gao nhìn chằm chằm Anthony.
Dù sao nhẫn không gian chứa căn nguyên của đạo ở trên tay hắn.
Căn nguyên của đạo trong mạch khoáng trung tâm, nhưng thành Thiên Quỳ phải mất mấy đời cố gắng nỗ lực mới ngưng tụ ra!
Chính là để cho cường giả Nguyên Anh đỉnh phong có thể nối tiếp con đường phía trước, đột phá thành người tu luyện càng mạnh hơn!
Điều này rất khó, nhưng lão Thành chủ đã thấy được một tia hy vọng từ trong đó!
Đương nhiên vẻn vẹn chỉ là một tia hy vọng, cũng không đủ chống đỡ hắn đột phá tới Hóa Thần cảnh giới.
Nhưng kinh nghiệm quý báu kia có thể truyền thừa tiếp từ thế hệ này sang thế hệ khác, như vậy luôn có một thế hệ có thể thành công nối tiếp con đường tu hành bị đứt đoạn!