Tiếp theo, khí tức của Tô Trạch khi thì biến mất, khi thì xuất hiện, mỗi một lần đều kéo ra một chút khoảng cách, không ngừng dẫn đám Kim Đan kia cách xa mạch khoáng trung tâm!
Chỉ chốc lát sau.
Tô Trạch quay đầu lại nhìn một cái, cảm giác khoảng cách cũng đủ rồi, lúc này mới tiếp tục phát động năng lực Thuấn Di.
Vì vậy, bóng dáng của hắn lại một lần nữa biến mất không thấy.
Cũng chỉ phút chốc sau, từng bóng người lần lượt xuất hiện ngay nơi Tô Trạch vừa biến mất.
Bọn họ vươn thần niệm ra lục soát, nhưng khiến cho bọn họ giật mình là, hình như khí tức của người xâm nhập không có ở trong phạm vi trăm mét quanh đây!
Không chỉ là trong trăm mét, mà hai trăm mét, ba trăm mét... thậm chí là trong ngàn mét cũng không có khí tức của người xâm nhập kia!
Giống như là thật sự biến mất rồi vậy!
Cùng lúc đó.
Trong mạch khoáng trung tâm.
Không gian hơi vặn vẹo, bóng người Tô Trạch lặng lẽ hiện lên.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, lập tức ra tay một cách hung hãn, diệt sạch tất cả những tên Kim Đan đóng giữ nơi này!
Một tiếng phốc vang lên!
Kèm theo ánh kiếm sáng lên, một tên cường giả Kim Đan hậu kỳ lộ vẻ mặt không cam lòng, trên mặt xuất hiện mười mấy vết máu thật nhỏ.
Lịch bịch lịch bịch...
Từng miếng thịt vụn to cỡ móng tay rơi lả tả trên đất.
Bóng dáng Tô Trạch chợt lóe, xuất hiện ngay trên khoảnh sân để linh thạch cực phẩm.
Hắn cũng không có ý định từ bỏ những linh thạch cực phẩm có giá trị không nhỏ này!
Mặc dù không quý giá được như căn nguyên của đạo, nhưng giá trị của nó cũng không thể khinh thường!
Nhìn linh thạch cực phẩm đầy đất, Tô Trạch khẽ cong khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Trong tay lóe lên ánh sáng, từng cái cái rương bị thu vào trong túi không gian, những linh thạch cực phẩm rơi khắp nơi trên đất kia Tô Trạch cũng không lãng phí, đều thu hết tất cả vào.
"Phát đạt rồi, phát đạt rồi..."
Hắn vừa làm chuyện đơn giản nhất, trong miệng cũng vừa lẩm bẩm không ngừng.
Ba đứa Tiểu Thanh xuất hiện, cũng bắt đầu điên cuồng thu thập những linh thạch thượng phẩm kia.
Hắc Đản thì càng khoa trương hơn, vừa dùng nhẫn không gian tha hồ thu linh thạch, trong vỏ trứng vừa bộc phát ra lực hấp dẫn kinh khủng, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí bên trong những linh thạch kia.
Một lát sau, Tô Trạch tính toán thời gian một chút, vội vàng gọi một tiếng.
"Không xong chạy mau!"
...
Thời gian gấp gáp, thật ra không có bao nhiêu thời gian để sử dụng.
Từ khi Tô Trạch tiến vào mạch khoáng trung tâm, đến khi đoàn người Anthony đi tới nơi này, cũng đánh vỡ căn phòng mà lão Thành chủ bế quan, đến lúc Tô Trạch lấy đi căn nguyên của đạo, cho tới lúc này dẫn đi những cường giả Kim Đan kia, rồi quay lại mạch khoáng trung tâm thu hồi linh thạch cực phẩm.
Thời gian tổng cộng cũng chỉ chừng mấy phút ngắn ngủi mà thôi.
Trong đó thời gian chiến đấu vừa nãy, cũng cực kỳ ngắn ngủi.
Không chỉ là Tô Trạch biết phải nắm chắc thời gian, đoàn người Anthony cũng đang rút ngắn thời gian chiến đấu.
Không ai biết đám Nguyên Anh đang đánh nhau bên ngoài chừng nào sẽ trở lại.
Nếu như Nguyên Anh của Yêu tộc không thể giữ chân bọn họ, một khi lại có thêm một tên Nguyên Anh gia nhập vào chiến trường, thì kế hoạch kia tất nhiên sẽ thất bại.
Tô Trạch lại không hề lo lắng cho tánh mạng, chỉ là nhất định phải hao tổn một số tu vi lớn!
Chuyện này so với việc trực tiếp chém mấy đao lên người hắn còn làm người ta khó chịu hơn, đương nhiên hắn không cách nào chấp nhận được.
Vì vậy, Tô Trạch đã khống chế thời gian rất nghiêm khắc.
Xem chừng cũng đã gần xong rồi, hắn lập tức gọi ba đứa Tiểu Thanh, giơ tay tóm lấy các nàng, bóng người lay động, không gian vặn vẹo, lúc này trực tiếp biến mất khỏi nơi này!
Đại dương mênh mông màu vàng trong đan điền bắt đầu gầm thét, linh lực tinh thuần cuộn trào mãnh liệt lan khắp cơ thể, toàn lực phát động năng lực Thuấn Di!
Tô Trạch không để ý đến tiêu hao, dù sao cũng không tốn bao nhiêu.
Sau khi trải qua mấy lần dịch chuyển tức thời với khoảng cách cực hạn, rốt cuộc hắn cũng dần dần cách xa mạch khoáng trung tâm của thành Thiên Quỳ.
Trong một mạch khoáng khác, bóng người Tô Trạch từ từ hiện lên, thần niệm mạnh mẽ lao ra, sau khi bảo đảm xung quanh không có bất kỳ ai, mới khí tức phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lần nữa bắt đầu dịch chuyển tức thời.
Nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, đợi lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra một trận bạo động.
...
Cùng lúc đó.
Một nơi sâu thật sâu trong lòng đất.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, âm thanh vô cùng ngột ngạt.
Đất bùn bắt đầu đảo lộn, trong đó có một bóng người phá vỡ lớp bùn gắng sức chui ra ngoài.
Chính là lão Thành chủ của thành Thiên Quỳ!
Phía trước hắn, có một chiếc thuyền lớn tràn ngập ánh sáng năm màu đang nhanh chóng chạy đi.
Oành!
Thỉnh thoảng, lão Thành chủ sẽ đánh mạnh lên thuyền Ngũ Hành độn phía trước, đánh cho vòng phòng hộ lung lay sắp đổ.
Răng rắc...
Từng vết từng vết nứt xuất hiện trên thân thuyền Ngũ Hành độn.
Cái linh khí cao giai này đã bị tổn hại nặng nề, nếu không phải rất nhiều thiên kiêu trong đó cố gắng duy trì, chỉ sợ đã sớm bị đánh hỏng mất rồi.
Lão Thành chủ đuổi theo ngay sau lưng, tình huống rất là nguy cấp, bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng vào giờ phút này, sắc mặt đám thiên kiêu lại có hơi nặng nề, hoàn toàn không có bao nhiêu ngạc nhiên mừng rỡ khi đoạt được căn nguyên của đạo cả.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ ầm vang nặng nề từ bên ngoài truyền tới, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt bịt tai, ra vẻ như không hề nghe thấy gì.
Hai tên tuyển thủ của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân vừa truyền linh lực cho thuyền Ngũ Hành độn, vừa thỉnh thoảng gầm nhẹ, hai mắt đỏ bừng, trên người không ngừng tản ra khí tức cuồng bạo!
"Tại sao lại không đợi hắn?!"
Rốt cuộc, tuyển thủ của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân trầm giọng gầm lên.
Đám thiên kiêu đều yên lặng, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Jimuri quay đầu nhìn lão Thành chủ đang đuổi theo, lại nhìn những vết nứt trên thân thuyền Ngũ Hành độn.
Cực kỳ hiếm thấy, thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh vốn cực kỳ coi trọng bảo vật của bản thân, trên hàng dùng một lần là sách ngọc xuất hiện vết rách cũng vô cùng đau lòng, vậy mà bây giờ lại không có bất kỳ cảm giác đau lòng gì.