Lúc này nó gần như ăn nhiều rồi, có chút hơi khó tiêu, trong vỏ trứng luôn bốc linh khí ra bên ngoài!
Tiểu Thanh không nói chuyện, yên tĩnh, dáng vẻ một chị lớn.
Tô Trạch nghe được lời nói của Tiểu Hỏa và Hắc Đản, không thể không nói, quả thật có chút động lòng rồi.
Điều hai nàng nói rất có đạo lý.
Lúc này quả thật là một cơ hội tốt giết hồi mã thương!
Nhưng mà vào lúc này.
"A."
Một tiếng hét lớn như có như không từ trong thành Thiên Quỳ vang lên.
Tô Trạch nghe được âm thanh, nhanh chóng nhìn chằm chằm bên đó.
Chỉ thấy vị trí trung tâm của thành Thiên Quỳ, từng bóng người điên cuồng phát ra khí tức từ dưới lòng đất lao ra!
Chính là một đám cường giả Kim Đan trước đó đuổi đánh Tô Trạch!
Lúc này trạng thái của từng người bọn họ như điên, cả khuôn mặt giận dữ, trong mắt là lửa giận hừng hực thiêu đốt!
Sau khi bọn họ thật sự không tìm thấy khí tức của Tô Trạch, không biết làm sao chỉ có thể lui về mạch khoáng trung tâm.
Nhưng bọn họ vừa trở về, đã trực tiếp sững sờ!
Trên bục chứa linh thạch, từng chiếc rương rỗng hỗn loạn ngã trái ngã phải, linh thạch cực phẩm không cánh mà bay, không còn lại một viên!
Cường giả Kim Đan đóng giữ biến mất không thấy, chỉ có trên mặt đất từng bãi thịt nát biểu thị sau khi bọn họ rời khỏi đã xảy ra chuyện gì!
Nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng càng nhìn thấy mà ghê người!
Trên quặng mỏ linh thạch thượng phẩm khổng lồ, một mảnh lòi lõm, khắp nơi đều là lỗ hổng khổng lồ, thậm chí trên mặt đất còn có từng mảnh vỡ linh thạch bị hút khô!
Giống như là sau khi một tên trộm đáng ghét trộm đi bảo vật, còn cố ý ở nhà ngươi làm một chút cơm, ăn sạch, quăng chén đĩa bẩn trên mặt đất cho ngươi rửa chén!
Khiêu khích, nhục nhã!
Khiêu khích và nhục nhã trắng trợn!
Trong cơn giận dữ, Kim Đan dẫn đầu chợt nghĩ ra cái gì, nhanh chóng mang theo mọi người lao ra khỏi mạch khoáng.
Vì thế, Tô Trạch thấy được một màn vừa rồi.
Không qua bao lâu.
Một tầng quang mang mờ mịt xuất hiện, bao phủ cả thành Thiên Quỳ ở bên trong.
Từng Kim Đan ở không trung ngầm tuần tra, thần niệm thăm dò không hề cố kỵ, phòng ngừa kẻ địch tiến đến đánh lén!
Nhìn thấy một màn này, Tô Trạch hít sâu một hơi.
Kế hoạch hồi mã thương xem như thất bại!
Phòng bị của thành Thiên Quỳ rất cẩn thận.
Nói không chừng còn có át chủ bài gì đó ở đây.
Trái lại bản thân có tự tin trà trộn vào, nhưng mà ước chừng không kiếm ra thứ gì tốt .
"Đi thôi đi thôi, hết cơ hội rồi."
Tô Trạch lắc đầu, gọi một tiếng, mang theo đám Tiểu Thanh chạy về phía xa.
Sau một lúc lâu.
Trong một sơn cốc vắng vẻ xa xôi.
Vẻ mặt Tô Trạch hài lòng tựa vào trên một tảng đá lớn, trước mặt bày từng chiếc nhẫn không gian.
Chứa trong đó đều là thu hoạch dọc đường đi!
Từ lúc bắt đầu gặp phải Bạo Viên vương, đến từ trong thành Thiên Quỳ chạy ra, trong khoảng thời gian này Tô Trạch chỉ thu thập đồ vật, trừ thu hồi căn nguyên của đạo ra chưa thu hồi qua đồ vật khác!
Ôm trái tim kích động, Tô Trạch mở giao diện hệ thống ra, ánh mắt nhìn chăm chú trên lựa chọn tu vi còn thừa kia, tự mình bình tĩnh đếm một chuỗi số dài kia!
"Tu vi còn thừa một trăm sáu mươi hai triệu ba trăm ngàn!"
Tu vi một trăm sáu mươi hai triệu ba trăm ngàn!
Sau khi thấy rõ con số này, nụ cười trên mặt Tô Trạch rốt cuộc không thể che dấu, bật cười hehe.
Trảm Tiên kiếm nhẹ nhàng rung động, huyết quang tràn ra, ngưng tụ ra bóng dáng của kiếm linh.
Nàng cau đôi mi thanh tú, có chút lo lắng vươn bàn tay trắng như ngọc sờ trán của Tô Trạch.
"Không phát sốt."
Nàng nói mê một tiếng, có chút kỳ quái nhìn Tô Trạch, không rõ hắn mạc danh kỳ diệu cười ngốc cái gì.
Nhẫn không gian này còn chưa mở ra đâu, chiến lợi phẩm cũng chưa xuất hiện, hắn cười cái gì chứ?
"Căn nguyên của đạo đâu?"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như như một dòng suối mát, làm cho Tô Trạch bình tĩnh không ít.
"Không có."
Hắn buông lỏng tay nói.
" Không có!?"
Đôi mắt xinh đẹp của kiếm linh đột nhiên trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía Tô Trạch, lập tức giống như nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ và giận dữ, giọng điệu đều lạnh như băng không ít: "Đùa ta vui lắm sao?"
Tô Trạch cười đứng dậy, nói: "Ai đùa ngươi, thật sự hết rồi, ta đều dùng xong rồi."
"Ngươi." Kiếm linh trừng mắt nhìn Tô Trạch một cái, im lặng một lát lại nhẹ giọng nói: "Căn nguyên của đạo đối với Kim Đan và Nguyên Anh, thậm chí Hóa Thần đều rất hữu dụng, ngươi sử dụng đúng, con đường tương lai sẽ thoải mái một chút."
Nàng rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tô Trạch gằn từng tiếng nói.
Tô Trạch biết kiếm linh lo lắng cho mình, duỗi tay vỗ bả vai của nàng, cười nói:
"Được rồi, những chuyện này ta biết rồi, dù sao thì ta cũng có phải là kẻ điên chuyên môn tự làm khó mình đâu? Cái thứ này ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, ta tự có chỗ dùng đến."
Kiếm linh nhìn ánh mắt của Tô Trạch, trầm mặc một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu: "Tự ngươi có tính toán là được rồi."
Tô Trạch cười, quay đầu nhìn về phía hơn mười nhẫn không gian ở trên tảng đá xanh: "Bây giờ nên kiểm kê lại thu hoạch rồi!"
Hắn vừa nói vừa phất nhẹ tay, một luồng thần niệm trực tiếp quét ngang qua nhẫn không gian, quét sạch sẽ những thứ phía trên nhẫn không gian, cũng lôi hết những đồ vật trong đó ra ngoài.
Trong phút chốc, từng tia hào quang rực rỡ chói mắt xuất hiện.
Những tia hào quang đủ loại sắc màu hiện ra, những dao động tràn đầy linh tính từ từ hiện lên!
Trên mặt đất, đủ loại bảo vật xếp chồng lên nhau tựa như quả núi nhỏ!
Không chỉ có thế, còn có một đống linh thạch rơi lả tả trên mặt đất, tạo thành một núi linh thạch nhỏ!
Có vài viên linh thạch cực phẩm lẫn trong vô số linh thạch thượng phẩm cứ thế tùy ý bày trên mặt đất.
Nếu như không phải là linh khí vô cùng tinh thuần lại nồng đậm xuất hiện thì có khi còn tưởng đó chỉ là những viên đá trong suốt sáng rực không đáng giá mà thôi.
Trong đó thứ dễ khiến người ta chú ý nhất là hơn mười thanh linh khí.
Sơ giai, trung giai đều có, chỉ là không có linh khí cao giai.
Nhưng số lượng nhiều như thế thì cũng đủ quý giá rồi!
Những linh khí này đều do Tô Trạch lấy từ thú triều ra cả.
Những tuyển thủ bị thú triều giẫm đạp lên thì phần lớn đã bị trọng thương hoặc hấp hối, nhận được linh khí từ Tô Trạch nên nhặt lại được tính mạng.