Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 405 - Chương 405: Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Triệu Ba Trăm Ngàn Năm.

Chương 405: Hai trăm bảy mươi sáu triệu ba trăm ngàn năm. Chương 405: Hai trăm bảy mươi sáu triệu ba trăm ngàn năm.

Nhưng tính toán thời gian đến hiện giờ thì khả năng đa phần đều không vượt qua được.

Vì thế, những linh khí này hiện nay đang ở trong trạng thái vô chủ.

Nhưng vốn linh khí được gọi là linh khí cũng bởi vì bên trong sinh ra khí linh, khí linh có ý thức rất đơn giản, tuy rằng khả năng tư duy không quá tốt, nhưng không phải là không có.

Nay chợt xuất hiện ở trong hoàn cảnh lạ lẫm này lại cảm nhận được khí tức của khí linh ở xung quanh cùng với khí tức của Tô Trạch.

Đám khí linh nhất thời xao động hết lên.

Cơ bản thì bọn chúng đều là khí linh được những tuyển thủ kia mang theo từ nhỏ, hoặc là chỉ có những tuyển thủ của những chủng tộc riêng biệt mới có thể sử dụng.

Bây giờ chúng cảm nhận được luồng khí tức xa lạ, đương nhiên là muốn phản kháng.

Vù vù!

Đủ loại tiếng kêu vù vù phát ra, đám linh khí đó phát ra những khí tức điên cuồng.

Thậm chí có một nhóc linh khí gần đạt đến cao giai, từ bên trong truyền ra năng lượng dao động có tính hủy diệt, như muốn tự bạo!

Uy lực của linh khí tự bạo không nhỏ chút nào, lại càng không nói đến giờ phút này có biết bao nhiêu linh khí đang ở bên cạnh, một khi nó tự bạo, có thể sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền!Nhưng đối mặt với tình cảnh này, Tô Trạch vẫn chẳng thèm để ý.

Kiếm linh đứng ở bên cạnh hắn hơi nhăn mày, trong đôi mắt như nước hồ thu chợt lóe lên một tia ánh sáng màu máu rồi biến mất, khí tức thuộc về linh bảo trung giai xuất hiện, bên trong còn lẫn cả sát khí lạnh buốt vô cùng.

Khí tức của linh bảo quét qua, đám linh khí nhất thời kêu gào thảm thiết rơi hết xuống mặt đất, hào quang cũng ảm đạm đi, không dám phát ra chút xíu âm thanh nào.

Trong lúc linh khí run lên nhè nhẹ thì khí linh sợ hãi vô cùng, không dám tin nhìn kiếm linh, im bặt không động đậy gì.

Linh khí muốn tự bạo thì trực tiếp héo luôn, giống như là một pháp bảo bình thường, tối tăm không chút ánh sáng, nhìn qua tầm thường chẳng có gì nổi bật.

Tô Trạch nhìn thấy thế thì hơi buồn cười, nhưng lại chợt bị tin tức đột ngột xuất hiện trước mắt thu hút!

"Linh khí trung giai, Tịnh Nghiệp tiễn, tu vi có thể thu hồi là một triệu tám trăm năm!"

"Linh khí sơ giai, Huyết Nguyệt đăng, tu vi có thể thu hồi là một triệu hai trăm năm!"

"Linh khí sơ giai, Thiên Khiếu mộc, tu vi có thể thu hồi là một triệu!"

"Linh khí sơ giai..."

Tổng cộng có mười ba linh khí, tổng giá trị là mười lăm triệu!

Tô Trạch thầm gật đầu, nhưng lại chẳng có phản ứng gì với con số này.

Chung quy ước chừng có thể thu hồi được hơn mười bốn triệu, hơn mười linh khí hôm nay mới có hơn mười triệu, cái này không làm cho người thường hay vớ được một khoản tu vi lớn như Tô Trạch thấy chấn động mấy.

Nhưng trong mười ba linh khí thì hắn không thu hồi trường đao cấp linh khí ban đầu dùng để đào đường hầm.

Tô Trạch cảm thấy dùng rất thuận tay, cảm thấy có khi sau này vẫn có chỗ dùng đến nên tạm thời không thu hồi.

Một lát sau, mười hai linh khí đã biến mất, chỉ còn lại thanh trường đao cấp linh khí.

Khí linh trong đó vẫn đang run bần bật, vô cùng sợ hãi.

Nó mơ hồ có cảm giác là những linh khí đó hình như trực tiếp biến mất rồi!

Không phải là bị thu vào bên trong nhẫn không gian, mà là trực tiếp biến mất khỏi thế giới này rồi!

Cảm nhận được bàn tay to lớn của Tô Trạch đang vươn tới, khí linh trường đao run lên lẩy bẩy.

Nhưng điều khiến nó kinh ngạc là vì sau khi trở lại trong nhẫn không gian thì không hề chịu tổn thương gì cả!

Nhưng mà sau khi nó xem xét bốn phía mà không hề phát hiện ra khí tức của các khí linh khác thì nó lại căng thẳng.

Đương nhiên là Tô Trạch chẳng hề nhận ra tâm tư của trường đao khí linh.

Nếu như có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm đến.

Chỉ là một thanh linh khí sơ giai mà thôi, cũng chẳng phải đồ gì tốt.

Bây giờ sự chú ý của hắn đều đặt hết lên tu vi còn thừa của bản thân.

"Tu vi còn thừa: Một trăm bảy mươi bảy triệu ba trăm ngàn!"

Một trăm bảy mươi bảy triệu ba trăm ngàn!

Tô Trạch nhìn con số này, tâm trạng vô cùng tốt.

Mà đây cũng chỉ là một phần thu hoạch mà thôi!

Ánh mắt hắn nhìn về núi linh thạch lộ ra ý cười, vô cùng hăng hái, lập tức bắt đầu tiếp tục thu hồi!

Trong nhẫn không gian của những tuyển thủ này thì linh khí đã là tương đối quý giá rồi.

Chỉ còn lại vài thứ hỗn tạp có chút giá trị, những cũng không nhiều lắm.

Trong đó có đan dược, phù triện, áo giáp, một vài nguyên liệu đặc biệt.

Tô Trạch để đám Tiểu Thanh tùy tiện chọn vài thứ thú vị, sau đó thì thu hồi sạch sẽ hết tất cả.

Giá trị của một thứ là không được cao lắm, nhưng có ưu thế về số lượng khổng lồ, cộng dồn lại thì còn đáng giá hơn mười hai thanh linh khí một chút, tổng giá trị là mười chín triệu!

Tô Trạch không ngừng thu hồi, theo đó tất cả những vật phẩm lộn xộn cũng được thu hồi hết.

"Tu vi còn thừa: Một trăm chín mươi sáu triệu ba trăm ngàn!"

Nụ cười trên mặt Tô Trạch càng rõ ràng hơn, ánh mắt đặt lên núi linh thạch nhỏ!

Cảm nhận được linh khí vô cùng nồng đậm đó, hắn hơi trầm tư.

Linh thạch không thể thu hồi hết được.

Ban đầu khi bản thân hắn đột phá Kim Đan, các học viện lớn ở Kinh đô và một vài thế lực đều chuyển không ít linh thạch đến Học viện Chân Long.

Mặc dù không trợ giúp được cho Tô Trạch bao nhiêu nhưng cũng giúp đỡ được ít nhiều.

Phần nhân tình này đương nhiên phải trả lại.

Tô Trạch không muốn mắc nợ người khác, nhất là những người không có quan hệ gì nhiều với hắn.

Mặc dù bây giờ hắn không tiếp xúc nhiều đến thứ gọi là nhân quả cho lắm, nhưng có thể bớt chút nào thì bớt chút ấy.

Nghĩ nghĩ một lúc, Tô Trạch bắt đầu thu hồi linh thạch.

Linh thạch thượng phẩm thu hồi hai phần ba, phần còn lại thì cứ giữ lại, đợi đến lúc đó thì trả lại cho mấy thế lực và học viện đó.

Còn về linh thạch cực phẩm thì Tô Trạch để lại hai hòm, còn lại thì đều thu hồi sạch sẽ.

Đối với người tu luyện thì linh thạch là đồng tiền có giá trị, tương đương với vàng của người bình thường.

Thật ra tính từ khi Tô Trạch trở thành người tu luyện thì vẫn luôn nghèo kiết xác.

Ít nhiều thì cũng có chút không hợp thân phận của hắn nên để lại một ít tiền trên người cũng là cần thiết.

Cho dù là như thế thì đống linh thạch chất thành núi kia vẫn mang đến rất nhiều tu vi cho Tô Trạch!

Số tu vi là tám mươi triệu năm!

Tu vi còn thừa đạt đến khoảng hai trăm bảy mươi sáu triệu ba trăm ngàn!

Hơn hai trăm bảy mươi triệu!

Bình Luận (0)
Comment