Nhưng vừa nghe thì chắc chắn là một thứ gì đó có giá trị, giá trị không nhỏ, nói không chừng còn là thứ có thể gặp không thể cầu.
Dù sao không phải thứ gì cũng có thể có thêm một chữ “Tiên” ở phía trước được.
Tô Trạch mang theo đám Tiểu Thanh trở lại khe núi, nhìn kiếm linh cười nói.
“Cảm thấy thế nào? Chướng ngại trong đầu đã hồi phục không ít rồi đúng không?”
Kiếm linh nghe vậy thì bèn lườm Tô Trạch.
Nhưng nghĩ lại, nể tình hắn vừa mới có chút vất vả, thì không nói thêm gì, chỉ hừ một tiếng, trong lời nói có một chút vui sướng không kiềm chế được.
“Hồi phục lại không ít, nhớ ra rất nhiều thứ.”
Vừa nghe đến đây, Tô Trạch lập tức hứng thú, lại gần hỏi: “Chuyện gì, nói nghe thử xem.”
“Ngươi cầu xin ta, thì ta nói cho ngươi. “ Kiếm linh thản nhiên nói.
Tô Trạch nghe vậy trừng mắt một cái, cảm thấy bản thân vẫn nên tạo dựng uy nghiêm của một chủ nhân mà bản thân cần phải có.
Đột nhiên, hắn giơ tay vồ một cái, cầm lấy Trảm Tiên kiếm ở trong tay.
Kim quang lờ mờ hiện ra, linh lực giống như một đôi tay lớn dịu dàng vuốt ve vị trí chuôi kiếm.
“Ngươi!”
Kiếm linh vốn vẫn ổn đột nhiên đỏ mặt, sợ hãi kêu lên, khuôn mặt lạnh lùng ầm ầm sụp đổ, trên gò má trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng.
Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia kinh ngạc, giơ tay lên không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận, chỉ vào Tô Trạch giọng nói run rẩy nói : “Ngươi dừng tay lại. “
“Hả?”
Tô Trạch kinh ngạc nhìn kiếm linh, giả vờ nghi hoặc nói : “Dừng tay? Dừng cái gì tay?”
Hắn không những không dừng tay, ngược lại còn tăng thêm lực.
Linh lực màu vàng ở trên kiếm linh chuyển động lên xuống, thỉnh thoảng ép nó vào những vị trí trong điểm nào đó.
Khuôn mặt của kiếm linh hoàn toàn đỏ bừng, cả cơ thể không ngừng run rẩy, cánh tay giơ lên có chút mệt mỏi mềm nhũn.
Tô Trạch vừa quan sát kiếm linh, vừa xác định rõ các bộ phận tương ứng.
Chuyện này trước đó hắn đã có chút ngờ ngợ, nhưng vẫn không thể khẳng định, nên gần đây mới phát hiện.
Bây giờ nghiệm chứng, mới phát hiện quả nhiên là sự thật.
“Dừng, dừng tay!”
Giọng nói kiếm linh run rẩy, vành tai trắng nõn cũng bị nhuộm đỏ.
“Dừng cái gì?”
Khóe môi Tô Trạch nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười, nghiêng tai hỏi kiếm linh.
Vù!
Một luồng kiếm khí gào thét lao tới.
Tô Trạch vội vàng nghiêng đầu né tránh, hắn quay đầu nhìn khối đá to đã bị cắt thành hai nửa, không khỏi tặc lưỡi, quay đầu nhìn kiếm linh nói : “Xuống tay tàn nhẫn như vậy? Xem ra ta vẫn xuống tay quá nhẹ?”
Nói xong, hắn lại tăng thêm lực.
Nói một cách đơn giản, chính là đổi từ rung động thư giãn cấp một chuyển sang thủy triều điên cuồng cấp năm.
Lập tức, khuôn mặt kiếm linh càng đỏ hơn, bản thân mạnh mẽ áp chế luồng cảm giác kì lạ kia, run giọng nói : “Dừng tay!”
“Được!”
Từ Thanh cười gật đầu.
Kiếm linh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại bởi vì tâm trạng vừa buông lỏng, nên phát ra giọng nói làm người ta nghe mà ê ẩm cả người.
Nhưng câu tiếp theo của Tô Trạch đã khiến nàng thấy căm phẫn vô cùng.
“Người cầu xin ta đi. “ Tô Trạch cười híp mắt nói.
Răng rắc!
Kiếm quang hiện ra, khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện!
Thân hình Tô Trạch lóe lên, vội vàng né tránh, giơ tay hô : “Được rồi được rồi, dừng tay rồi.”
Hắn nhìn vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm kia của kiếm linh, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định chuyển chủ đề trước, bèn hỏi : “ Nhân tiện ngươi có biết Tiên Linh Lung là thứ gì không?”
Kiếm linh hít sâu một hơi, đợi sau khi làn sóng kỳ lạ này lui xuống, mới nhìn về phía Tô Trạch, ánh mắt “hung ác”, nghiến răng nói : “Tiên Linh Lung? Ngươi cũng biết cả thứ này sao?”
Nói xong, nàng thở ra một hơi nói : “Đó là tiên trân đỉnh cấp, từ trước đến nay cũng không xuất hiện bao nhiêu lần, sao ngươi lại biết đến thứ này?”
“Nếu ngươi muốn hồi phục cấp độ tiên khí, không phải cần có Tiên Linh Lung sao?”
Tô Trạch đương nhiên nói.
“Sao ngươi biết.” Kiếm linh nghe vậy thì kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trạch, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc : “Thứ này gần như là không gặp được, cho dù là gặp được, giá cả cần phải bỏ ra cũng rất lớn!”
“Vậy ngươi đừng xen vào, trước tiên cứ nói thứ có giá trị trong ký ức hồi phục của ngươi ra nghe xem.”
Tô Trạch khoát tay, ý bảo kiếm linh đừng hỏi nhiều.
Kiếm linh thấy vậy cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ gật đầu nói : “Thật ra cũng không nhớ lại bao nhiêu thứ có giá trị, điều quan trọng nhất chính là đối tượng ta chiến đấu lúc trước hình như là cường giả của thế giới khác. “
“Dị giới?”
Tô Trạch vô thức mở miệng hỏi : “Là cường giả của dị giới?”
Kiếm linh gật đầu, nhưng vẫn nói bổ sung: “Nhưng, cũng không nhất định là dị giới khiến cho cha mẹ ngươi mất tích kia, có lẽ là thế giới khác, điều này ta không rõ lắm.”
“Ừm. “
Tô Trạch chậm rãi gật đầu, ánh mắt hơi u ám.
“Còn có không?” Nhưng hắn rất nhanh đã phấn chấn trở lại.
“Có thì vẫn có.” Kiếm linh có chút do dự, nhìn Tô Trạch nói : “Trước đó không phải ngươi vẫn luôn nhắc đến di tích bảo tàng gì đó sao?”
“Có bảo tàng thật sao!?” Ánh mắt Tô Trạch phát ra ánh sáng.
“Ừm.” Kiếm linh gật đầu, nhìn gương mặt kinh ngạc vui mừng của Tô Trạch, cố nhịn cười nói : “Nhưng đó là nơi cực kỳ nguy hiểm, năm đó đại năng Độ Kiếp cảnh đi vào, cũng suýt nữa không thể trở về được, nếu bây giờ ngươi đi, sợ là đến chết cũng không biết tại sao lại chết. “
Tô Trạch lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu thầm nghĩ đáng tiếc : “Không sao, đợi lúc ta lên tới Độ Kiếp rồi đi cũng được, dù sao cũng là đồ nhà mình, đến lúc đó nhất định ta phải đi một chuyến.”
Giọng điệu kiên định, giống như chuyện tới Độ Kiếp đã là điều tất nhiên.
Kiếm linh trái lại không hề lên tiếng bác bỏ.
Dù sao dựa theo tình thế bây giờ của Tô Trạch, chuyện Độ Kiếp quả thực không phải là không thể.
“Hết rồi?” Tô Trạch lại hỏi.
Kiếm linh lắc đầu nói : “Hết rồi. “
“Đáng tiếc, ngươi nói xem nếu đầu của ngươi không có vấn đề thì tốt biết mấy.” Vẻ mặt Tô Trạch đau lòng vỗ vai kiếm linh : “Nếu những di tích kia để cho tên có vận cứt chó khác xông vào, tổn thất còn không phải là đồ của nhà bản thân chúng ta hay sao!?”
Kiếm linh cảm thấy trên bả vai mình truyền đến nhiệt độ, thân thể lập tức cứng đờ, làn sóng vừa mới áp chế xuống lại suýt nữa xuất hiện.