Thu hoạch quan trọng nhất vẫn là từ trên chỗ những thí sinh đến từ các tộc kia!
Khác với lúc trước, lần này khi Tô Trạch đối mặt với những thí sinh kia, điều hắn lựa chọn không phải cứu viện, mà là giết chết luôn!
Không hề do dự, dù là thí sinh của chủng tộc nào, chỉ cần là gặp phải Tô Trạch thì đều bị hắn đánh chết hết!
Một tiếng vang nặng nề vang lên.
Thí sinh trước mặt nổ thành một đám huyết vụ.
Kim quang trên người Tô Trạch chấn động, đánh nát hết những huyết vụ và thịt khối đang bay tới kia, sau đó ngón tay câu một cái, lấy nhẫn không gian trong đám thịt vụn và ngọc bội ra.
Thần niệm quét qua xóa luôn thần niệm ở bên trong, rồi sau đó cất chúng đi.
Sau đó lại thu hết đem mảnh vỡ đạo tắc bên trong ngọc bội về của mình.
Mà lúc này, con số trên ngọc bội cũng tăng lên đến mười sáu nghìn!
Tô Trạch đoán con số này vẫn chưa có xếp hạng gì cao cho lắm, hắn vẫn phải cố gắng tiếp mới được.
Xếp hạng cao cũng là có chút chỗ tốt, ban đầu kẻ tới từ Thiên cung kia đã hứa hẹn rất nhiều thứ tốt, ngu sao không cầm, dù sao cũng đâu cần cố gắng lắm.
Tô Trạch nhìn thoáng qua thu hoạch của mình xong thì khẽ gật đầu, bóng người biến mất không thấy tăm hơi.
…
“Đúng là ở trong này không?”
Âm thanh âm trầm vang lên.
“Chắc đúng là chỗ này rồi, khí tức của hắn đột nhiên biến mất ở xung quanh đây.”
Một giọng nói khác vang lên.
“Tìm!”
“Vâng.”
Sau một hồi lâu.
Bóng dáng của Anthony xuất hiện ở trên một bãi cỏ, ngồi xổm xuống tập trung tinh thần nhìn.
Chỉ thấy, trên một cọng cỏ xanh trên mặt đất có dính một ít thịt vụn nhỏ li ti!
Mùi phát ra từ nó gần như không phát hiện được.
Cũng chính vì tộc Huyết Thần có cảm giác về phương diện này khác thường hẳn với người bình thường nên mới tìm được.
“Là Ferguson.” Daniel ở một bên mặt mày vẫn âm trầm như cũ, “Bị kiếm khí chém thẳng thành vụn vặn … Kẻ có được trình độ kiếm đạo thế này thì chỉ có cái tên Tô Trạch chết tiệt thôi!”
“Tiếp tục tìm, kêu đám địa tinh và ngưu đầu nhân cũng chú ý chút, tìm kiếm nơi mà những thí sinh kia chết!”
Anthony lạnh giọng lên tiếng: “Kêu thí sinh của những chủng tộc khác cũng chú ý một chút, bọn họ chắc chắn có cách xác định được địa điểm tử vong, nếu như không muốn phối hợp thì giết.”
Đám thiên kiêu Daniel nghiêm mặt lại, bọn họ xoay người rời đi, bắt đầu công cuộc tầm nã tung tích của Tô Trạch!
Trên thực tế, hai ngày này bọn họ vẫn luôn làm chuyện như vậy.
Tốc độ của Tô Trạch rất nhanh, điều này bọn họ đều biết.
Qua một thời gian dài như vậy rồi, ai mà biết Tô Trạch đã chuồn tới nơi nào rồi chứ, hơn nữa diện tích lãnh thổ của vực thứ bảy rất lớn, nếu như tụ tập lại ở chung một chỗ tìm kiếm thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Vì vậy, chỉ đành dùng tới cách này, từ từ xác định phạm vi hoạt động sơ lược của Tô Trạch, sau đó thì bắt đầu vây bắt.
Mặc dù hiệu suất sẽ thấp, nhưng tóm lại là có hi vọng.
…
Không chỉ có đám Anthony bọn họ đang hành động, mà đám Diệp Thanh cũng đang hành động.
Mỗi tội bọn họ luôn giấu diếm tung tích của mình, làm việc vô cùng cẩn thận mà thôi.
Suy cho cùng thì với tình huống hiện giờ, chỉ cần bị người của tộc Huyết Thần phát hiện ra là chắc chắn sẽ có một trận đại chiến!
Nhưng đám người Diệp Thanh thì nhẹ nhàng hơn các thiên kiêu dị tộc chút, bọn họ lặng lẽ đi theo bước chân của tộc Huyết Thần hoặc là bộ tộc Địa Tinh, rồi từ từ thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm của mình.
Dựa theo tốc độ của bọn họ thì tìm được Tô Trạch gần như đã là chuyện chắc chắn rồi.
…
Mà Tô Trạch thì lại chẳng hay biết gì về những chuyện này.
Nhưng hắn có thể đoán sơ sơ được là, những tên thiên kiêu của tộc Huyết Thần còn có bộ tộc Địa Tinh, bộ tộc Ngưu Đầu Nhân kia chắc chắn là muốn đối phó mình.
Đó chỉ là vẫn đề thời gian mà thôi.
Chỉ cần bọn họ phát hiện trong nhẫn không gian không có căn nguyên của đạo, thì Tô Trạch tin chắc với tính tình của những thiên kiêu dị tộc kia, chắc chắn là giận sôi máu muốn giết mình rồi.
Tô Trạch lại chẳng thèm để ý tới chuyện đó, điều duy nhất mà hắn muốn biết là rốt cuộc khi những tên kia mở nhẫn không gian ra đã có vẻ mặt gì.
Chắc là đặc sắc lắm ha?
Nghĩ tới đây, Tô Trạch nở nụ cười.
“Ngươi cười gì vậy?” Giọng nói của kiếm linh vang lên, “Trông hèn hạ quá, sau này đừng cười như vậy nữa.”
Tô Trạch nhún vai, vừa muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên.
Trong cảm giác của thần niệm của hắn, hắn phát hiện một bóng dáng khả nghi.
Tô Trạch như nghĩ tới gì đó, quay đầu đi rồi tản thần niệm ra, lúc này hắn bỗng phát hiện bóng dáng đang bay ở bên này.
Người tới cũng không phát hiện ra thần niệm của Tô Trạch, kẻ này chỉ đang cẩn thận quan sát tình hình, cứ như đang tìm kiếm gì đó.
Tô Trạch thấy rõ, đó là người của bộ tộc Địa Tinh.
Hắn đang tìm kiếm gì thế nhỉ?
Tô Trạch lại bị khơi dậy lòng tò mò.
Bộ tộc Địa Tinh không những là đại sư chế tạo bảo vật, đã thế còn là người tầm bảo ưu tú nữa.
Trông bộ dáng này của hắn, có khi ở gần đây có thứ gì tốt ấy chứ!
Tô Trạch vừa định tới xem thử thì bỗng nghĩ ra gì đó, bước chân khựng lại.
Đừng nói là đang tìm ta đấy nhé?
Tô Trạch càng nghĩ thì càng cảm thấy rất có khả năng.
Mà rất nhanh, suy đoán của hắn đã được chứng thực.
“Lão đại, ở cái nơi như thế này tới cớt chim còn chẳng có, tên Nhân tộc bại hoại đó sẽ tới đây sao?”
Tên địa tinh thấp bé lẩm bẩm với bảo vật trong tay.
Một lát sau, bên trong truyền ra âm thanh của Jimuri: “Ít nói nhảm, phạm vi lùng bắt của chúng ta đã thu nhỏ tới một mức nhất định rồi, chắc chắn hắn đang ở trong phạm vi này, ngươi cẩn thận một chút!”
“Không sao đâu, Thế Tử phù trên người ta cũng không phải hàng trưng bày.”
Sau khi nói xong, tên địa tinh đó cất Địa Tinh bảo vật truyền tin với Jimuri đi, bắt đầu tìm tòi.
Mà trong hư không ở phía sau hắn, sắc mặt của Tô Trạch trông rất cổ quái, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thong dong của tên địa tinh kia, nở một nụ cười tràn đầy hưng phấn.