Vốn dĩ đám đông vẫn còn hơi huyên náo, nhưng theo lời kể của Diệp Thanh, đám đông dần dần chìm vào im lặng.
“Sau đó, nghe nói rằng mấy người Anthony, còn có mấy cưởng giả Nguyên Anh đó đều đã bị lừa, căn nguyên của đạo không nằm trong tay của mấy người Anthony, hình như là nằm trong tay của Trạch ca...
Tuy nhiên, độ tin cậy của mấy tin này vẫn chưa chắc chắn, nói không chùng chỉ là do mấy người Anthony đã tung ra để che giấu sự thật.
Còn về Trạch ca, các ngươi cũng biết rồi đó, hắn làm việc mà hắn không chắc chắn, nói không chừng bây giờ hắn đang trốn ở đâu đó để kiếm tiền.”
Sau khi Diệp Thanh nói xong, lấy lại sức.
Soạt!
Mà vào lúc này, mọi người mới xem như là bình tĩnh trở lại, một mảnh xôn xao.
Bọn họ vẫn biết một chút về việc Tô Trạch mở dịch vụ cứu hộ, vốn còn nghĩ rằng vì chuyện này nên mới tập hợp lại.
Nếu đúng như vậy, dù những tộc đó có bực mình đi chăng nữa thì đoán là bọn họ cũng chẳng thể làm được gì nhiều.
Nhưng mà lại không ngờ rằng ngay sau đó Tô Trạch lại làm được chuyện lớn như vậy!
Vậy thì những thứ mà tuyển thủ Nhân tộc bọn họ phải đối mặt sẽ còn khắc nghiệt hơn rất nhiều!
Bọn họ hiểu rõ sự quý giá của căn nguyên của đạo.
Trong tình trạng tranh chấp quyền lợi như vậy, thù hận sẽ rất lớn!
“Hà Tuyết Nhi đâu rồi? Nàng vẫn còn chưa đến sao?”
Lúc này, Diệp Thanh chợt nhận ra số lượng người đã không đúng, vội vàng mở miệng hỏi.
“Chưa đến, nhưng mà đoán là đã an toàn, khi tín hiệu tập hợp xuất hiện trước đó, nàng vẫn còn ở đây, nhưng mà sau đó đã biến mất.” Đỗ Dao ngập ngừng nói.
Diệp Thanh khẽ gật đầu: “Thực lực của nàng rất cao, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đoán chừng là đã gặp chuyện gì đó.”
Nói xong, hắn nhìn thẳng, trầm giọng nói: “Ta vẫn còn chuyện chưa nói xong, lúc ta đến đã phát hiện, mấy tên của tộc Huyết Thần và bộ tộc Địa Tinh hình như đang tập trung lại...
Bọn Ta nghi ngờ họ đang chuẩn bị cùng nhau đối phó với Trạch ca!
Cũng không biết Trạch ca có biết chuyện này không, nếu như hắn không biết, vô ý rơi vào bẫy do bọn chúng hợp tác làm ra... Hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng nổi!
Ngay cả khi Trạch ca vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù có mạnh đến đâu, nếu như phải đối mặt với hàng chục thậm chí hàng trăm thiên kiêu thì sao?”
“Không cần phải nói!”
Đỗ Dao giơ tay cắt ngang lời nói của hắn, nghiêm nghị nói: “Chúng ta nhất định phải ra tay!”
Mấy người Phượng Khánh, Lữ Cảnh Long cũng lao nhao gật đầu.
Ngoài Hà Tuyết Nhi, lúc này mười thiên kiêu đầu có mặt, trùng hợp chính là đều là đệ tử hợp thành.
Lúc trước bọn họ xuất thế, mục tiêu chung của là Tô Trạch và Hà Tuyết Nhi.
Bây giờ cũng như vậy, mục tiêu là Tô Trạch.
Nhưng trước đây là để đánh bại Tô Trạch, còn bây giờ là để giải cứu Tô Trạch!
“Các ngươi thì sao? Thực ra cũng không ép buộc, thực lực của các ngươi vẫn chưa đủ để đối đầu với mấy thiên kiêu kia... nếu như không di, ta đề nghị các ngươi tốt hơn là cứ đợi ở đây, đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi nói.” Diệp Thanh nhìn về phía các thiên tài bình thường còn lại.
Trong lúc nhất thời, mấy chục người kia rơi vào im lặng.
Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng thảo luận đã vang lên.
Một lúc sau, bọn họ đưa ra quyết định, muốn ra tay.
Theo lời họ nói, một là Tô Trạch là người của Nhân tộc, bị các tộc khác vây hãm, là Nhân tộc thì không thể không ra tay giải cứu.
Thứ hai, trận chiến này cũng là một cơ hội, nói không chừng còn có thể thu được rất nhiều lợi ích, chẳng hạn như mấy thứ như mảnh vỡ đạo tắc.
Mặc dù thực lực của bọn họ không bằng thiên kiêu, nhưng cũng có sự kiêu ngạo riêng, có mục tiêu và lý tưởng riêng.
Có thể tham gia đại hội Vạn tộc thì cũng không phải là người bình thường, nhanh chóng quyết định muốn tìm phú quý trong nguy hiểm.
Thấy bọn họ đều đã thảo luận xong, Diệp Thanh cũng không có ngăn cản, khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
“Nếu đã như thế, vậy thì trước tiên chúng ta sẽ hành động bí mật, cố gắng tìm Trạch ca, nếu như tìm được thì tốt, nếu không tìm được thì theo dõi lũ khốn kia, để cho bọn chúng tìm Trạch ca, lúc bọn chúng tìm thấy cũng là lúc mà chúng ta ra tay!
Trận chiến này... nhất định phải giải cứu Trạch ca thành công!
Ta đặt tên nó là ‘Đại binh giải cứu Tô Trạch’!”
Diệp Thanh pha trò xong thì rời đi ngay lập tức.
Trong nhất thời, toàn bộ Kim Đan của Nhân tộc đều lên đường, bắt đầu tìm kiếm Tô Trạch.
“Bây giờ ngươi có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh không?”
Giọng của kiếm linh truyền vào trong tai.
Tô Trạch gật đầu nói: “Nếu như ta muốn thì lúc nào cũng đều được, sao thế?”
Nghi ngờ trong mắt kiếm linh càng nhiều hơn, lên tiếng hỏi: “Vậy sao ngươi không đột phá?”
“Không nóng nảy, chuyện này thì có gì cần gấp gáp?”
Khóe miệng Tô Trạch lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, thản nhiên nói, ánh mắt lóe lên, không biết suy nghĩ cái gì, thậm chí hắn còn có hơi hưng phấn nữa.
Kiếm linh thấy vậy thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, rồi lại âm thầm thắp nến cho những kẻ muốn đối nghịch với Tô Trạch kia.
Tô Trạch của giờ phút này … E là đang mong ngóng bị vây công lắm ha?
Trong đầu nàng toát ra một ý nghĩ như vậy, rồi nàng cũng khẳng định luôn.
Chắc chắn là thế, nhìn cái điệu cười xấu xa vô sỉ là biết không có chuyện gì tốt rồi!
Tô Trạch nhún vai, không nhìn ánh mắt có hơi khinh bỉ kia của kiếm linh, hắn biến thành kim quang xông về nơi xa.
Tu vi hai trăm bốn mấy triệu.
Trông thì rất nhiều, nhưng trên thực tế, Tô Trạch biết sau này tiêu hao cho việc tăng độ khống chế đạo tắc sẽ nhiều hơn là cái chắc!
Vì vậy, số tu vi hai trăm bốn mấy triệu trông thì nhiều thật đấy, nhưng vẫn không đủ dùng!
Tu vi!
Nhất định phải nhân cơ hội này lấy nhiều tu vi hơn nữa!
Tô Trạch hạ quyết tâm rồi dẫn theo đám Tiểu Thanh bắt đầu tìm tòi!
Yêu thú Kim Đan tầm thường hắn đã chẳng thèm để ý tới nữa rồi, ít nhất thì cũng phải là yêu thú Kim Đan viên mãn thì mới tạm chấp nhận được!
Mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn là yêu thú Nguyên Anh!
Bình thường bên cạnh hoặc trong sào huyệt của loại yêu thú này đều sẽ có thứ tốt gì đó.
Nhưng số lượng yêu thú Nguyên Anh cũng không nhiều lắm.
Đương nhiên, thật ra đối phó yêu thú chỉ là thứ yếu.