Tô Trạch nhìn một chút, hệ thống cho ra cái giá của Thế Tử phù, cao gần năm triệu năm.
Hắn vốn còn đang nghĩ thu hồi luôn cho xong việc, nhưng rồi ngẫm lại thì ném cho Tiểu Thanh.
“Cái tên của bộ tộc Địa Tinh này đúng là giàu chảy mỡ, ta đoán thứ này chắc chắn là còn có, đợi lát nữa cho sẽ hai người các ngươi mỗi người một tấm.”
Hắn cười nói với Tiểu Hỏa và Hắc Đản.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía thi thể của Danel, thần niệm khẽ động, tháo hết trang bị không gian và ngọc bội của hắn xuống.
Thần niệm tản ra, xóa bỏ sạch thần niệm trong nhẫn không gian. Tô Trạch vừa nhìn thì bỗng thấy kinh ngạc không thôi, và rồi không nhịn được bèn cảm thán.
“Có tiền, quả nhiên là có tiền!”
Trong nhẫn không gian có đầy các loại bảo vật, chúng tản ra hào quang sặc sỡ, trong đó chỉ linh khí thôi cũng đã có ba món rồi, giá trị cộng dồn lại lên tới gần mười triệu!
Nhưng thứ khác trên cơ bản cũng là tinh phẩm, trong đó có không ít thứ tốt đáng giá.
Sau khi liếc mắt nhìn sơ sơ.
Tô Trạch chó thể cho ra một kết luận giản lược, thu hoạch được từ một gã bộ tộc Địa Tinh sơ sơ cũng gấp thu hoạch từ những thiên kiêu khác khoảng năm lần!
Nếu như là những thiên kiêu đặc biệt nghèo thì chênh lệch sẽ lại càng lớn!
Quả nhiên bộ tộc Địa Tinh là nhà giàu!
Ý tưởng trong đầu cũng trở nên kiên định hơn hẳn.
Tô Trạch thấy rất hài lòng với với thu hoạch này, âm thầm gật đầu, ngay sau đó thì quan sát ngọc bội của Danel, con số trong đã đạt tới khoảng mười hai nghìn.
Không hề khách sáo, hắn thu hết vào trong ngọc bội của mình luôn.
Rất nhanh, con số trong ngọc bội biến thành hai mười tám ngàn.
Sau khi làm xong hết thảy thì Tô Trạch phất tay vạch ra một khe không gian rồi đi ra từ trong đó, bóng người lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Đoán chừng là đại bộ đội của bộ tộc Địa Tinh sắp tới rồi, mình cũng nên chuẩn bị cho kỹ một chút.
Sau khi Tô Trạch rời đi không được bao lâu thì có một luồng ánh sáng sặc sỡ xuất hiện ở phía trên, thoáng cái đã tới nơi, xuất hiện ở trong rừng rậm.
Một loạt bóng dáng đi ra từ trong đó và rồi bắt đầu tìm tòi.
Jimuri đứng sừng sững trên phi thuyền, sắc mặt rất là khó coi.
Mười phút đồng hồ trước, hắn đột nhiên phát hiện khí tức của Danel biến mất không thấy đâu, lúc này hắn đã xác định được có chuyện xảy ra rồi!
Chắc chắn là Tô Trạch đã ra tay!
Vì vậy, hắn lập tức sử dụng phi thuyền, không tiếc bất cứ giá nào bay về phía bên này.
Hắn mong Danel có thể thoát được cái chết trong sự giúp đỡ của Thế Tử phù, chống đỡ được tới khi mình và tộc nhân chạy tới nơi!
Nhưng mà sự thật lại làm Jimuri thấy thất vọng.
Khí tức của Danel không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Rất hiển nhiên, hắn chắc chắn đã chết rồi.
Đã thế là còn là chết ngay, không hề có cơ hội phát ra chút tín hiệu nào.
Chuyện này rất bất thường và cũng làm Jimuri cẩn thận vô cùng.
Theo lý, dù Tô Trạch có mạnh mẽ hơn nữa thì khi đụng độ với Danel có sự trợ giúp của Thế Tử phù, thì kiểu gì hắn cũng phải có cơ hội cơ hội phát tín hiệu cầu cứu mới đúng.
Nhưng mà sự thực thì lại không có, không có tín hiệu, không có tin tức, chẳng có gì hết.
Vào đúng lúc ấy, đột nhiên Danel biến mất tăm, cứ như thể chưa từng xuất hiện ở trên thế giới này vậy.
Khác thường, chuyện này quá khác thường.
Jimuri đột nhiên cảm thấy hình như tình báo về Tô Trạch lúc trước có hơi sai lầm.
Thực lực của Tô Trạch chắc chắn không đơn giản như trên tình báo đã viết!
Hắn chắc chắn đã giấu đi con át chủ bài nào đó!
Nhưng mà dù cho có là con át chủ bài gì thì cũng sẽ không phải lý do làm Jimuri chùn bước!
Căn nguyên của đạo… Dù có thế nào thì cũng phải cướp về!
Đây là bắt nguồn, là mâu thuẫn và vấn đề quan trọng nhất.
Chỉ cần không lấy được căn nguyên của đạo thì chắc chắn tình cảnh của bộ tộc Địa Tinh và Tô Trạch sẽ là không chết không thôi.
“Đám người Anthony và Solomon khi nào mới đến!?”
Ánh mắt của Jimuri lạnh như băng, lấp lóe hàn quang, quay đầu lại hỏi thiên kiêu ở bên cạnh.
“Nhanh, tốc độ bảo vật của bọn họ khá là chậm, thế nên cần một chút thời gian để lên đường.”
Tên thiên kiêu kia ngoan ngoãn đáp.
“Hừ.”
Jimuri lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi tiếp: “Ôn Nhất Hiền đâu rồi? Hắn muốn chen ngang một chân mà đúng không? Ngươi nói cho hắn biết, nếu như định nhắm một mắt mở một mắt, ngồi không ăn bát vàng thì đến lúc đó căn nguyên của đạo và những thu hoạch khác sẽ không có phần của hắn!”
Trong lúc nói chuyện, ở phương xa hiện lên mấy đốm sáng chói mắt.
Sau đó trên bầu trời xuất hiện một loạt lưu quang đang bay nhanh về phía Jimuri.
Chỉ chốc lát sau, vài chiếc phi thuyền xuất hiện ở bên cạnh phi thuyền của bộ tộc Địa Tinh.
Phía trên những phi thuyền đó chở đầy thí sinh có khí tức mạnh mẽ, mọi người không nói một lời, cả người đều tản ra sát khí.
Tộc Huyết Thần, bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, bộ tộc Huyền Dương, cho tới thí sinh của tộc Tinh Linh cũng chạy tới!
Người ở trên phi thuyền đều là thiên kiêu và chiến lực chính của các tộc!
Vài bóng người chợt lóe, ngay sau đó xuất hiện luôn ở bên người Jimuri, trầm giọng hỏi: “Tìm sao rồi? Có tung tích của tên bại hoại cặn bã kia không?”
Người nói chuyện là Anthony, lúc này sắc mặt của hắn âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, sát ý dày đặc tản ra.
“Đoán chắc là ở gần đây, Danel của tộc ta vừa phát hiện ra tung tích của hắn không bao lâu thì khí tức đột nhiên biến mất, chắc là… Đã bị tên bại hoại cặn bã kia giết chết rồi!”
Jimuri lạnh giọng nói.
“Quả nhiên là lớn lối!”
Anthony thấp giọng nói một câu, “Hắn không phải người ngu, chắc chắn biết chúng ta đang lùng bắt hắn, nhưng trong tình huống như thế mà vẫn dám ra tay giết Danel! Cuồng vọng!”
“Hay lắm! Ta rất thích những kẻ cuồng vọng!”
Thủ lĩnh của thiên kiêu bộ tộc Ngưu Đầu Nhân Solomon khẽ quát một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, “Ta vốn đã muốn giết chết hắn rồi, dám cướp tới cả bộ tộc Ngưu Đầu Nhân ta, huống hồ giờ lại còn cướp luôn cả căn nguyên của đạo của bọn ta nữa, quả thật là đáng chết!”
Vừa dứt lời, Jimuri, Anthony, Ôn Nhất Hiền và những thiên kiêu khác đều trợn trắng mắt nhìn Solomon.
Căn nguyên của đạo… trở thành đồ nhà các ngươi từ khi nào thế?
Ai cũng biết Solomon của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân ngạo mạn như họ không ngờ tên này lại lớn lối tới thế.