Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 425 - Chương 425: La Bàn Linh Bảo, Củng Cố Không Gian

Chương 425: La bàn linh bảo, củng cố không gian Chương 425: La bàn linh bảo, củng cố không gian

Nhưng lúc này vẫn chưa phải lúc rạch mặt nhau, thế nên không có ai lên tiếng nói chuyện.

Thiên kiêu của bộ tộc Huyền Dương, Ôn Nhất Hiền nở nụ cười nói: “ Thí sinh của tộc ta chỉ phụ trách vây bắt, còn nếu lúc đó ra tay thì đó là chuyện của các ngươi, chuyện này nên nói cho rõ trước luôn đúng không nào?”

“Các ngươi đều không ra tay là được!”

Solomon thản nhiên nói: “Để một mình ta ra tay, đánh một trận cho sảng khoái, đối phó một tên Tô Trạch thì mình ta là đủ!”

“Bớt mạnh miệng đi.”

Jimuri lạnh lùng lườm Solomon một cái, chậm rãi nói: “Chỉ linh thú khế ước thôi Tô Trạch đã có tận ba con rồi! Tu vi của chúng đều rơi vào khoảng Kim Đan hậu kỳ tới Kim Đan viên mãn, trong cơ thể lại còn có huyết mạch thần thú nữa, thực lực mạnh mẽ có thể so với thiên kiêu, một mình ngươi lên á? Ha hả…”

“Được rồi, bây giờ không phải lúc đấu võ mồm đâu.”

Anthony lên tiếng chặn ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, lạnh lùng nói: “Phải xác định đến lúc đó đối phó hắn thế nào đã!

Tam con linh thú khế ước, đều có trình độ cấp D cao giai, đến lúc đó phải cử ra ta thiên kiêu có thực lực không tệ để đối phó chúng, không thể để chúng liên thủ với nhau được, và cũng càng không được để chúng nó liên thủ với Tô Trạch!

Còn về kiếm đạo của Tô Trạch, Jimuri, chuyện này sẽ giao cho ngươi phụ trách, đến lúc đó phải dốc hết toàn lực phát động Tụ Bảo bồn, thu lại trường kiếm linh bảo của hắn!”

“Trường kiếm linh bảo kia phải là của bọn ta.” Jimuri bỗng nhiên nói.

“Cho các ngươi!”

Anthony gật đầu nói, không hề do dự.

Cuộc chiến đấu này phải dựa vào bộ tộc Địa Tinh rất nhiều, cung cấp chút chỗ tốt cũng là chuyện đương nhiên.

Không cho con ngựa ăn cỏ lại bắt con ngựa chạy, đó là chuyện không thể thực hiện được.

“Còn có năng lực đạo tắc không gian của hắn nữa, cũng phải dựa vào các ngươi!

Đây là điểm mấu chốt nhất, thế nên các ngươi dù phải trả cái giá lớn tới đâu thì cũng phải khống chế được năng lực đạo tắc không gian của hắn!

Nếu không, vòng vây của chúng ta sẽ biến thành thùng rỗng kêu to, hắn có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Tới lúc đó lại thất bại trong gang tấc thì đừng mong vây chặn lại được hắn nữa!”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Jimuri gật đầu đồng ý.

“Vậy thì tốt.”

Khóe miệng của Anthony nhếch lên, nở một nụ cười đầy thỏa mãn, cuối cùng tâm trạng của hắn cũng tốt hơn chút.

Mấy ngày qua, hắn đã diễn thử cảnh chiến đấu lúc đó trong đầu rất là nhiều lần.

Chỉ cần loại bỏ được những ưu thế của Tô Trạch thì hắn sẽ thành cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết!

Đến lúc đó, Tô Trạch đã mất linh thú, năng lực đạo tắc, cho tới kiếm đạo…

Đối mặt với nhiều thí sinh như vậy thì e là muốn khóc tới nơi ấy chứ!?

Trong khí bọn họ bàn bạc với nhau thì thi thoảng lại có một thí sinh chạy tới, gia nhập vào trong công cuộc lùng bắt.

Trong số đó hầu hết là thí sinh của tứ đại chủng tộc, một số nhỏ còn lại là tộc Tinh Linh, bộ tộc Thạch Linh, cho tới một vào thí sinh tạm thời gia nhập.

Nhân số thàm gia lùng bắt dần tăng lên, vòng vây dần trở nên hoàn thiện và cũng bắt đầu thu nhỏ lại dần.

Mà vào lúc này.

Sắc mặt của Pierce có hơi đổi, hắn quay đầu nhìn về một chỗ, ngay sau đó thì biến thành một luồng lưu quang xông thẳng ra ngoài!

Trong nháy mắt đám người Anthony cũng kịp phản ứng, trong mắt toát lên chút vui mừng, lập tức đi theo.

Tô Trạch chắc chắn lại ra tay!

Pierce không tài nào ngờ được, bản thân vừa đuổi tới bên này thì đã gặp ngay thằng cha đã từng đánh cướp hắn.

“Chào anh bạn.”

Trên mặt của hắn cố nở một nụ cười tươi và cùng lúc nói chuyện thì đột nhiên xoay người bỏ chạy!

Song nghênh đón hắn lại là một khe không gian bỗng nhiên xuất hiện.

Trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng, lập tức dừng bước muốn xoay người.

Song cái khe không gian kia cũng bắt đầu chuyển động, nuốt luôn hắn vào trong, sau đó nhanh chóng khép lại.

Tô Trạch nhìn ngưu đầu nhân quen thuộc trước mắt này, khóe miệng nở một nụ cười.

“Bạ…”

Lời của Pierce im bặt.

Một đám máu bắn tng tóe ra từ trên đầu của hắn.

Thần thái trong con ngươi biến mất, cả người dần cứng ngắc và biến thành một thi thể.

Thời gian cấp bách, duy trì không gian hư không như vậy rất hao linh lực, thế nên Tô Trạch cũng không vớt vát hết của cải của Pierce, ngay sau đó xé rách không gian đi ra ngoài.

Còn Pierce thì cũng chỉ có thể mãi mãi trôi dạt ở trong không gian hư vô đó thôi.

Có lẽ một ngày nào đó thi thể của hắn sẽ bị mảnh vỡ không gian bay qua đánh phải hóa thành phấn vụn.

Đối với tất cả những điều này, đương nhiên là Tô Trạch sẽ không quan tâm.

Hắn chỉ giết chứ không lo chuyện chôn cất, những chuyện khác thì mặc kệ không lo!

Thần niệm tản ra, sau khi dò xét tình huống xung quanh một phen.

Bóng dáng của Tô Trạch lại biến mất.

Đám thiên kiêu Anthony cứ nghĩ đây là vòng vây của bọn họ, là khu săn bắn của bọn họ, còn Tô Trạch là con thú bị vây, chắc chắn sẽ bị một người nào đó trong số họ giết chết.

Nhưng đối với Tô Trạch thì nơi này là bãi cỏ tươi xanh nhất.

Hắn cứ như một con sói cô độc xông vào trong nông trường, mà ở trước mắt hắn đều là những chú cừu không có chút sức chiến đầu nào, đành mặc cho hắn giết, mặc hắn cắn nuốt.

Hơn nữa khi đối mặt với chuyện bị hắn làm thịt, đám cừu này còn chẳng hề tỏ ra hoảng sợ, ngược lại còn thi nhau chạy tới trước mặt hắn!

Hành vi này đã làm Tô Trạch thấy bớt việc hơn hẳn!

Hắn lại cố làm cho thời gina bại lộ của bản thân dài thêm chút.

Nếu không, hắn lo lắng chỉ cần hắn bộc phát ra thực lực kinh người, thì sẽ dọa chạy một phần người tham gia vây giết mất. Nếu thế thì thu hoạch của hắn có lẽ sẽ ít hẳn đi một phần rất lớn.

Lỡ đâu bọn họ đều chạy hết thì dù tốc độ của Tô Trạch có kinh người tới đâu, nắm giữ được năng lực đạo tắc không gian, cũng vẫn không thể nào đuổi theo cả đám được.

Bây giờ cứ lặng lẽ bắt giết một phần trước đã, sau đó mới lại đánh nhau, có thế thì thu hoạch của hắn mới đạt được tới mức độ cao nhất, không bị tổn thất quá nhiều.

Bóng dáng của Tô Trạch biến mất không thấy tăm hơi, hắn chạy về phía vòng vây bên kia.

Và gần như khi hắn vừa rời đi được có vài giây thì bóng dáng của Solomon đã xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment