Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 426 - Chương 426: La Bàn Linh Bảo, Củng Cố Không Gian (2)

Chương 426: La bàn linh bảo, củng cố không gian (2) Chương 426: La bàn linh bảo, củng cố không gian (2)

Một đôi mắt có hơi đỏ liếc nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng tìm được khí tức của Pierce!

“Đáng chết!”

Giống hệt với tình huống mất tích của Danel theo như lời của Jimuri, hiển nhiên là Solomon biết chắc chắn Pierce đã dữ nhiều lành ít rồi!

Ngay sau đó, đám người Anthony cũng xuất hiện, sắc mặt cũng nghiêm trọng, khó coi vô cùng.

“Hắn đã làm bằng cách gì vậy?”

Ôn Nhất Hiền quan sát xung quanh, trầm giọng hỏi.

“Không rõ lắm, nhưng chắc chắn là có liên quan tới đjao tắc không gian của hắn, nếu không thì chẳng có lý nào chúng ta lại không cảm nhận được chút động tĩnh nào!”

Anthony âm trầm nói.

“Ghê tởm! Ta nhất định phải giết hắn!” Solomon nổi giận gầm lên một tiếng, vung quyền đánh xuống mặt đất dưới chân.

Một tiếng ầm vang lên.

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.

“Bảo vật ức chế đạo tắc kia bây giờ có sử dụng được không?” Anthony quay đầu hỏi Jimuri.

“Sử dụng thì sử dụng được.” Jimuri trầm giọng nói, “Nhưng phạm vi bây giờ vẫn còn lớn quá, nếu như sử dụng thì tiêu hao sẽ kinh khủng vô cùng, đến lúc đó e là thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh bọn ta cũng không tham chiến được!”

“Không sao, dù sao các ngươi cũng không phải chủ công, các ngươi chịu trách nhiệm áp chế kiếm đạo và năng lực đạo tắc của hắn là được rồi!”

Anthony quyết định thật nhanh, nói tiếp: “Đến lúc đó, tiêu hao của bộ tộc Địa Tinh các ngươi, tộc Huyết Thần ta sẽ tận sức bồi thường một phần, ta sẽ lập huyết thệ ngay ở đây!”

“Vậy ngươi lập đi, lập xong thì ta khởi động bảo vật luôn.”

Jimuri cũng chẳng khách sáo gì, yêu cầu Anthony lập huyết thệ luôn.

Mà Anthony thì cũng chẳng chần chờ, trực tiếp lập huyết thệ luôn, tuyên bố sau khi chuyện thành công chắc chắn sẽ bồi thường một phần tổn thất cho bộ tộc Địa Tinh.

“Không phải là sau khi chuyện thành công, là dù có thành công hay không thì các ngươi đều phải bồi thường tổn thấy cho bộ tộc Địa Tinh ta!”

Jimuri tìm được sơ hở trong lời thề của Anthony.

Chẳng nhẽ nếu sau đó thất bại thì không phải bồi thường hả?

Vậy cũng không được, bảo vật của ta thì đã bị hao tổn rồi, nhưng có liên quan gì tới chuyện ngươi có thành công hay không đâu!

Thế nên dù kết quả có ra sao thì cũng phải bồi thường mới được!

Anthony suýt nữa thì nghẹn thở, không phải là hắn có ý muốn trốn nợ, mà là hắn không nghĩ tới chuyện sẽ thất bại!

Suy cho cùng nếu đã không có sơ hở gì mà còn thất bại được thì đúng là gặp ma.

Nhưng hắn lo lắng lãng phí quá nhiều thời gian thì Tô Trạch sẽ chạy xa, thế nên vẫn lập huyết thệ lại một lần nữa.

Lúc này Jimuri mới yên tâm, hóa thành lưu quang bay trở về trên phi thuyền của mình, triệu tập các thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh lại.

Tổng cộng là mười một gã thiên kiêu, lúc này đều đến đông đủ.

“Welles, Edward, Musk ba người các ngươi không cần ra tay, bảo vệ xung quanh bọn ta là được. Khi bọn ta bắt đầu hành động thì dù có là ai cũng không cho phép tới gần xung quanh bọn ta.

Còn nữa, điều một bộ phận nhân thủ đã phái ra về đi, để bảo vệ an toàn của bọn ta.”

Jimuri rất cẩn thận, lo lắng đợi lát nữa gặp phải đánh bất ngờ.

Ba thiên kiêu địa tinh kia đều gật đầu đồng ý, phân tán tới bên cạnh phi thuyền, bắt đầu bảo vệ sự an toàn của nơi này.

Sau đó, trong tay Jimuri xuất hiện một la bàn khổng lồ, nó còn lớn hơn người hắn gấp mấy lần, phía trên la bàn khắc một loạt khắc độ và ký hiệu.

Trong la bàn có một luồng dao động mãnh liệt truyền đến, một luồng thần niệm xuất hiện, quan sát tình huống xung quanh.

Đây rõ ràng là một linh bảo!

Trên người Jimuri có hai món linh bảo!

Nhưng gã địa tinh ở bên cạnh tỏ ra rất bình tĩnh, hiển nhiên là đã biết từ lâu.

Jimuri tản thần niệm ra, câu thông với khí linh của la bàn một phen, sau đó thì giao la bàn giao cho một gã thiên kiêu, trầm giọng nói: “Bây giờ phát động đi, bao phủ hết vòng vây vào trong, buộc phải áp chế được đạo tắc không gian!”

“Vâng!”

Tên thiên kiêu kia nhận lấy la bàn, quay đầu nói với những thiên kiêu khác: “Giúp ta!”

Ngay sau đó!

Vù!

Hư không chấn động, không gian vỡ vụn.

Một luồng sáng xanh nhè nhẹ xuất hiện và bắt đầu khuếch tán ra ngoài một cách nhanh chóng, cuối cùng bao phủ trọn vòng vây mà tất cả người tham gia vây giết tạo thành vào trong!

Hàng loạt đường cong màu lam nhạt xuất hiện, đan chéo vào nhau ở cả trên không trung và dưới mặt đất đan, một đám phù hiệu huyền ảo bỗng nhiên xuất hiện rồi lại biến mất.

Ong ong…

Một luồng khí tức khó hiểu phủ xuống.

Thoáng cái, tất cả những thí sinh bị quét trúng, trong lòng đều chợt dấy lên một cảm giác nguy cơ khôn cùng, cứ như thể sự sống chết của bản thân bị người khác nắm trong tay vậy!

Nhưng may là, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Trong sự khống chế của thiên kiêu bộ tộc Địa Tinh, la bàn chỉ nhằm vào đạo tắc không gian, không hề nhằm vào những đạo tắc khác.

Nói là áp chế đạo tắc, nhưng thực tế cũng chỉ là củng cố mức độ củng cố không gian trong vùng không gian này thôi.

Nâng cao độ củng cố không gian, biến nó thành thứ mà độ khống chế đạo tắc thông thường có thể khống chế được.

Và như vậy thì đương nhiên sẽ được biến tướng coi như là áp chế được năng lực của đạo tắc không gian rồi.

Cùng lúc đó.

Ở một nơi nào đó.

Hào quang xanh nhạt tản ra.

Tô Trạch có hơi cau mày, thầm nghĩ không tốt, lúc này phất tay một cái.

Một khe không gian khổng lồ xuất hiện, nuốt hết bóng dáng của hắn.

“Chuyện gì đây? Chẳng nhẽ là bảo vật dò xét nào đó? Có khi nào ban nãy đã thấy mình rồi không?”

Tô Trạch cau mày, lẩm bẩm một tiếng.

Nếu thế thì việc lớn không xong rồi, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới kế hoạch thu hoạch tu vi của hắn!

Trong lòng hắn bỗng thấy có hơi buồn bực, thậm chí cũng không phát hiện ra ban nãy độ khó khi mở không gian đã tăng lên chút.

Nhưng độ khó này cũng tăng lên không nhiều là mấy, thế nên Tô Trạch không chú ý tới.

“Không ổn, không ổn…”

Trong không gian hư vô, Tô Trạch thầm nghĩ không ổn, nghĩ thầm khả năng cao bản thân đã bị phát hiện mất rồi.

Nhưng mà hắn đã đợi hồi lâu lại chẳng có thí sinh nào chạy tới.

Bên ngoài trống rỗng, cũng có thí sinh trải qua nhưng bọn họ lại chẳng liếc gì tới chỗ này, đều vội vàng đi qua, bay về phía xa hơn,

Hửm?

Chuyện gì đây?

Tô Trạch có thể thấy được rõ ràng luồng hào quang màu lam nhạt bên ngoài kia, hắn nhìn bóng lưng đi xa kia có chút nghi hoặc.

Bình Luận (0)
Comment