Nhưng nguyên do mà hắn không đi là vì đợi Tô Trạch phá vòng vây ra ngoài, mấy người bọn họ cùng nhau đi!
Ơt trong công kích điên cuồng như thế của đám kia, chắc chắn Tô Trạch sẽ bị thương.
Thế nên hắn mới chọn dẫn theo Lữ Cảnh Long có tốc độ nhanh nhất trong đám thiên kiêu, tới lúc đó mang theo chính mình và Tô Trạch chạy trốn khỏi nơi này!
Chỉ cần hội hợp được với đội quân của Nhân tộc thì tỉ lệ sống sót lẽ tăng lên cao hẳn!
Đến khi đó, chủ Trạch ca khôi phục lại như cũ, có thêm nhóm người bọn hắn trợ giúp thì chẳng phải Thần cản giết Thấp, Phật cản giết Phật sao!?
Nhưng điều kiện tiên quyết của những điều này… Đều được thành lập trên việc ban nãy Tô Trạch nhân cơ hội ban nãy phá được vòng vây ra ngoài!
Bây giờ… Bóng dáng Tô Trạch không xuất hiện.
Tất cả tưởng tượng đều sẽ trở thành bọt nước!
Chẳng nhẽ Trạch ca bị trọng thương nên bãn nãy không có sức để phá vậy nữa?
Đột nhiên, trong đầu Diệp Thanh toát ra một ý nghĩ như vậy!
Đúng rồi!
Chắc chắn là như thế!
Nếu không, với thực lực và năng lực của Tô Trạch thì sao hắn bị bọn ngu xuẩn này vây công chứ!
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Thanh tràn đầy lo lắng.
Ngay sau đó, nôn nóng chuyển thành tàn nhẫn!
Liều mạng!
Cây cung lớn kia lại xuất hiện ở trong tay Diệp Thanh.
Huyết quang lại hiện lên.
Diệp Thanh khẽ gầm lên và ép khô hết lực lượng khí huyết còn dư lại trong thân thể của mình!
“Diệp Thanh! Ngươi làm vậy thì sẽ chết đó!”
Lữ Cảnh Long quá sợ hãi, vừa ngăn cản công kích tới từ bốn phương tám hướng, vừa cố gắng ngăn cản Diệp Thanh.
“Ta thì chưa chắc đã chết, nhưng nếu không làm vậy thì Trạch ca chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi đó.”
Diệp Thanh vừa lẩm bẩm vừa hét lớn với vòng vây ở nơi xa: “Trạch ca, một mũi tên này … Tiền ta nợ ngươi lúc trước xí xóa nhá!”
Nhìn thấy lực lượng khí huyết kia lại hiện lên thì đám thí sinh đang muốn lên vây công chợt đổi sắc, lao nhao tránh ra!
Mà Diệp Thanh cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ, hắn lại dồn mục tiêu lên người Anthony!
Anthony lại cảm nhận được loại cảm giác nguy cơ sinh tử kia, sắc mặt rất là khó coi.
Sao ngươi không khóa cái đám Solomon, Ôn Nhất Hiền đó ấy!
Sao cứ nhằm vào ta mãi thế!?
Hắn gào thét ở trong lòng, trên người cũng có xuất hiện một lớp huyết quang, và rồi ngay sau đó một bộ nhuyễn giáp xuất hiện choàng lên người của hắn.
Tên của Diệp Thanh và thiên phú của Hắc Đản tuy cách thức thực hiện khác nhau nhưng kết quả lại có kết quả giống nhau đến kì diệu, cả hai đều có đặc tính một kích tất trúng!
Chỉ cần bị khóa thì cũng chỉ chọi cứng được thôi!
Anthony nhận ra được điểm này nên cũng không phí sức cố gắng né tránh làm gì, hắn bày sẵn thế sẵn sàng đón địch, chuẩn bị chống cự!
Đám thiên kiêu tộc Huyết Thần Anisha, Daniel thấy tình hình bên này thì cũng định qua hỗ trợ.
Nhưng lại bị Anthony quát bảo ngưng lại.
“Không được qua đây! Các ngươi ngăn cản không nổi đâu! Ta không chết được! Toàn lực công giết Tô Trạch, chỉ cần hắn chết thì mục đích của chúng ta mới đạt được!”
Nghe vậy, cả đám Daniel và Anisha không do dự nữa, chọn nghe theo sự chỉ huy của Anthony, quay lại điên cuồng công kích về phía giữa vòng vây!
Hào quang sáng lạng bắn tóe, dao động năng lượng kinh khủng tàn sát bừa bãi ở trong đó.
Không có ai dám tiến lên, chỉ dám công kích bằng các chiêu trò đánh tầm xa.
Nếu không, chắc chắn sẽ bị công kích không phân địch ta kia đánh đánh chết thẳng cẳng luôn.
…
Cùng lúc đó.
Ở giữa hải dương năng lượng đủ mọi màu sắc.
Tô Trạch đứng vững vàng ở trong không gian hư vô, chỉ để lại một khe hở để quan sát tình huống ở bên ngoài.
Dù bên ngoài đang gió táp sóng xô nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới Tô Trạch đang ở trong không gian khác được.
Hắn chẳng cần phí sức để ngăn cản những công kích kia, chỉ cần tiêu hao một phần linh lực để duy trì khe không gian mà thôi.
Vì vậy, trong khi tất cả thí sinh đang vây công không hay biết gì.
Thì Tô Trạch đã né vào trong khe không gian rồi, và giờ đang nhìn bọn họ ra sức đánh về phía không khí đầy nhàn nhã.
Năng lượng ở vùng đất trung ương quá cuồng bạo, hơn nữa có la bàn linh bảo của bộ tộc Địa Tinh nên không có thí sinh nào ngờ được Tô Trạch lại trốn được vào trong hư không.
Cũng không có thí sinh nào dám tản thần niệm ra để điều tra.
Với một loạt nhân tố như vậy thì sẽ chẳng có thí sinh nào biết được tình huống ở giữa ra sao.
Nhưng mà bây giờ, Tô Trạch không thể ở trong khe không gian được tiếp nữa.
Uy lực của mũi tên ban nãy mà Diệp Thanh bắn ra kia rất lớn, nhưng Tô Trạch nhìn ra được, khí huyết trong cơ thể Diệp Thanh đã gần cạn rồi.
Nếu như còn cố sử dụng một chiêu kia thì e tới lúc đó Diêm vương gia cũng chẳng cứu nổi hắn!
Nhìn thoáng qua những thí sinh ở bên ngoài kia, Tô Trạch thở dài một hơi.
“Khoản nợ lúc trước xí xóa, nhưng thằng nhãi ngươi làm hỏng việc lớn của ta thế nên số tu vi tổn thất ta vẫn sẽ gột lên đầu ngươi!”
Tô Trạch cười nói lẩm bẩm một câu.
Ngay sau đó.
Chỉ trong tích tắc.
Một tiếng rắc vang lên!
Trong nháy mắt khe không gian đã được mở rộng, Tô Trạch thong dong đi ra từ trong đó!
Đồng thời, hắn hét lớn một tiếng: “Hắc Đản!”
Tiếng nổ ầm ầm đầy cuồng bạo ở xung quanh kia cũng bị tiếng hét này át xuống, tiếng hét du dương nhanh chóng truyền ra!
Hắc Đản đang bị hơn mười người thí sinh vây công rung vỏ trứng, thở phào nhẹ nhõm.
“Đã chuẩn bị xong!”
Nó truyền âm cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa!
Ngay sau đó.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên!
Nhoáng cái, tất cả âm thanh ở nơi này đều bị át đến mức tối đa, bên tai của tất cả thí sinh cũng đều chỉ còn tiếng nổ như sấm rền kia!
Trên thực tế, đó đúng là tiếng sấm!
Đùng đoàng!
Lại là một tiếng nổ rền vang xuất hiện, ánh điện chói mắt chiếu rọi mặt của tất cả thí sinh!
Thoáng cái, một luồng khí tức khó hiểu bỗng xuất hiện và càn quét tất cả thí sinh chỉ trong nháy mắt!
Trên vòm trời, một bầu trời vốn đang xanh thẳm cao vời vợi bỗng nhiên lại có lôi vân giăng đầy!
Rẹt rẹt!
Tiếng sấm ù tai, những tia điện lập lòe trong những đám lôi vân!
Thiên kiếp phủ xuống.