Lời còn chưa dứt.
Tô Trạch và Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa đã biến mất tăm.
…
Ầm!
Một tia chớp lớn đánh về phía Jimuri đang chạy trốn!
Rầm một tiếng!
Hắn ra sức vung một quyền đánh tan tia sét kia, nhưng vẫn bị sét đánh cho đen sì, Jimuri há miệng hộc ra một đám khói đen!
“Mẹ kiếp!”
Hắn thấp giọng mắng, một cái bình nhỏ xuất hiện ở trong tay, bên trong bình nhỏ đó chứa đầy chất lỏng gì gì đó.
Hiển nhiên, đây là một thứ tốt dùng để chữa thương.
Song, ngay lúc Jimuri vặn nắp bình, chuẩn uống một hớp.
Đột nhiên.
Không gian ở trước mặt hắn khẽ vặn vẹo, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Tay của bóng người kia lấy tay chộp một cái lấy luôn bình nhỏ trong tay Jimuri!
Đưa chiếc bình đang cầm trong tay cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa ở phía sau, kêu các nàng uống.
Ban nãy khi chiến đấu, tiêu hao của các nàng rất lớn, trên người còn có chút vết thương, giờ vừa khéo có bình nhỏ này dùng để chữa thương.
“Người anh em Jimuri, cám ơn nhiều ha!”
Tô Trạch cười nhạt, nhìn Jimuri ở trước mắt, huyết quang trong tay cuộn trào!
Keng!
Tiếng kiếm kêu ong ong, hàn quang lóe lên!
Tô Trạch cầm Trảm Tiên kiếm trong tay và chém một kiếm về phía Jimuri!
Một dải ngân hà màu theo xuất hiện, khí thế dạt dào, nó mang theo kiếm khí ác liệt đến cực điểm đánh về phía Jimuri!
Sắc mặt của Jimuri đổi lên đổi xuống, cuống quít ngăn cản, một miếng ngọc bội xuất hiện trong tay phát ra ánh sáng nhạt bao phủ lấy hắn!
Rầm một tiếng!
Kiếm quang chém tới, ngọc bội vỡ tan!
Người Jimuri hơi cong xuống, đôi mắt hơi đỏ, Tụ Bảo bồn xuất hiện ở trong tay!
Thực lực kiếm đạo của Tô Trạch rất mạnh, đã vượt qua tưởng tượng của hắn!
Giờ phải dùng Tụ Bảo bồn để áp chế hắn mới được, nếu không thì phần thắng của mình quá nhỏ!
Chỉ trong nháy mắt tia sáng lóe lên.
Trên Tụ Bảo bồn tản ra thần quang sặc sỡ sáng chói, dao động thần niệm cuồn cuộn quanh quẩn.
Khí linh ở bên trong thoáng cái đã ngưng tụ thành hình, xuất hiện ở bên người Jimuri, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trảm Tiên kiếm trong tay Tô Trạch!
Ban nãy bỗng xảy ra tình huống ngoài ý muốn mới làm mất hiệu lực của áp chế mà nó nhằm vào Trảm Tiên kiếm.
Vốn còn tưởng đã hết cơ hội rồi cơ, nhưng bây giờ đối phương lại tự dâng tới miệng cọp!
Cái lưng còng của ông già khí linh cũng thẳng được lên chút, ánh mắt khá là nóng bỏng.
Nếu đã tự dâng tới miệng cọp thì làm gì có chuyện không nhận cơ chứ!
“Lý lão, nhanh lên chút, không thiên kiếp giáng xuống thì toi!”
Jimuri nói với ông già khí linh.
“Biết rồi!”
Ông già khí linh cười nói, ngay sau đó hét lớn một tiếng, cơ thể càng trở nên chân thật hơn nhưng vẫn có hơi hư ảo.
Ngay sau đó, Tụ Bảo bồn phát ra ánh sáng sặc sỡ, ngưng tụ thành hai bàn tay to chộp về phía Tô Trạch và Trảm Tiên kiếm!
Nó muốn bắt Trảm Tiên kiếm luôn!
Tô Trạch thấy khá là kinh ngạc với hành vi này của khí linh kia, hiển nhiên là hắn không ngờ đối phương lại tự tin bạo lều như thế.
Song hắn cũng biết được, Tụ Bảo bồn này không giữ lại được, nhất định phải để hệ thống thu hồi.
Nếu không kiếm linh chắc chắn sẽ chém hắn.
Hắn liếc xéo, thấy những thí sinh khác đều đang điên cuồng chạy trốn thì biết thời gian cấp bách, nếu như còn ì ạch ra nữa thì chắc chắn sẽ tổn thất rất nhiều tu vi.
Cho nên.
Oonggg!
Huyết quang cuồn cuộn, kiếm quang chói mắt xuất hiện tản ra cái lạnh như lạnh thấu xương.
Một kiếm khí kinh khủng hiện ra rồi chém mạnh về phía ông già khí linh!
“Sao lại thế được!”
Bỗng chốc, ông già khí linh và Jimuri đều trợn tròn mắt, không kìm được hét toáng lên: “Linh bảo cao giai!!!”
Một loạt cảm xúc như kinh hãi, khiếp sợ, sợ hãiv.v… dần hiện lên trên khuôn mặt của Jimuri và ông già khí linh!
Chỉ có linh bảo cao giai mới có thể không bị áp chế của Tụ Bảo bồn ảnh hưởng, vẫn ra tay được như thường!
Hơn nữa khí cơ kinh người kia, cơ thể chân thật đến cực hạn đó đềy đang chứng minh trường kiếm của đối phương xếp trong linh bảo cao giai thì cũng là linh bảo mạnh nhất!
Lúc này, kiếm linh đã xuất hiện ở trước người Tô Trạch.
Khuôn mặt tinh xảo của nàng như bị phủ một lớp băng, ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng, nàng nhìn chằm chằm vào ông già khí linh ở phía trước đầy lạnh lùng.
Sát ý ớn lạnh tràn ngập, kiếm quang xuất hiện ngay lập tức và chỉ thoáng cái đã vọt tới trước mặt ông già khí linh!
“Chết tiệt!”
Sắc mặt ông già khí linh chợt đổi, lúc này hóa thành một luồng lưu quang muốn trốn về trong Tụ Bảo bồn!
Song tốc độ của nó vẫn chậm chút.
“Á…”
Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.
Một nửa cơ thể của ông già khí linh bị kiếm khí băm nát, nửa cơ thể còn dư lại cuối cùng trở về được tới trong Tụ Bảo bồn dưới sự điều động linh lực hoàn toàn của Jimuri!
Bảo quang trên Tụ Bảo bồn yếu hơn rất nhiều, dao động thần niệm trong đó cũng bắt đầu yếu dần luôn!
Bản thể của khí linh bị tổn thương hơn nửa, sau lần này nếu còn sống thì đẳng cấp của Tụ Bảo bồn cũng sẽ giảm xuống!
Sắc mặt Jimuri khó coi, nhìn chằm chằm vào Tô Trạch và kiếm linh, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Là thiên kiêu mạnh nhất của bộ tộc Địa Tinh nên đương nhiên hắn có một trực giác mạnh mẽ về phương diện bảo vật!
Hắn nhìn ra được khí linh của đối phương không phải là một khí linh mà linh bảo nên có!
Có thể là… Tiên khí!!!
“Sao ngươi lại có loại bảo vật này!”
Jimuri gào lên đầy kinh hãi nhưng rồi lại đột nhiên im bặt, hắn tránh né đường kiếm quang kia rất chật vật.
May mà, sau khi ông già khí linh ngăn một lần thì kiếm quang đã yếu hơn chút, Jimuri dồn hết sức đánh tan ánh kiếm này.
Nhưng, đó chỉ là một kiếm quang mà thôi!
Sau khi Jimuri vừa đỡ xong thì đột nhiên chuông cảnh báo trong lòng reo vang!
Chỉ một thoáng.
Trường kiếm xuất hiện ở trước mắt hắn!
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Những bảo vật ở trên người Jimuri vỡ nát biến thành những tia sáng bao phủ lấy hắn, ngăn lại những kiếm quang trí mạng kia hết lần này tới lần khác thay hắn!
Cùng lúc đó, nhân lúc bảo vật của bản thân đang kéo dài thời gian thì Jimuri cắm đầu chạy về nơi xa!
Cố chống đỡ thêm một hồi!
Chỉ cần chống đỡ thêm một hồi nữa là được!
Đợi thiên kiếp giáng xuống thì tên kia sẽ không đuổi giết mình nữa!
Jimuri quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Tô Trạch đang cầm kiếm lao đến, trong lòng hoảng vô cùng, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi dâng lên ở trong lòng!
Anthony chết tiệt lại cung cấp tình báo giả!
Thực lực kiếm đạo của Tô Trạch đâu phải chỉ là tàm tạm chứ!