Kiếm đạo cưỡng hãn như thế, lại phối hợp thêm một thanh thần kiếm có khả năng là tiên khí, thì thực lực mà Tô Trạch có thể thi triển ra được có thể nghiền áp hết tất cả thiên kiêu có mặt ở đây rồi!
Phía sau.
Trong mắt của Tô Trạch toát lên sự đau lòng.
Jimuri đúng là cái thằng phá của mà!
Ban nãy chỉ trong chốc lát thôi mà đã dùng tới vài món bảo vật ngon rồi!
Chỉ vì ngăn lại kiếm khí của mình nữa chứ?
Đáng giá sao?
Lãng phí quá!
Thứ tiêu hao đều là bảo bối của mình!
Trong bỗng chốc, trong mắt Tô Trạch có kim quang đậm hiện ra, người hắn vọt lên.
Nhất định phải giải quyết Jimuri ngay! Nếu không, bảo bối của mình sẽ bị hắn làm hỏng hết mất!
Một luồng ánh sáng vàng xuất hiện, luồng sáng ấy còn chói mắt hơn cả tia sét trên bầu trời!
Jimuri cảm thấy phía sau có nguy hiểm thì thấy kinh hãi, hắn vội vàng xoay mình như vẫn bị chém trúng một nhát!
Ầm!
Tiếng đánh rền vang đinh tai nhức óc truyền ra.
Người Jimuri bị đánh bay, một nửa người bị đánh cho bé bét máu thịt lẫn lộn, trong vết thương có kiếm khí ác liệt đang tung hoành ngang dọc, ngăn cản quá trình khôi phục của vết thương!
Người Tô Trạch lại lóe lên và rồi xuất hiện ở trước mặt Jimuri ngay lập tức, hắn vung trường kiếm muốn chém.
“Đừng giết ta! Ta bằng lòng bỏ tiền mua mạng!”
Đột nhiên, Jimuri rống to lên, giọng điệu nhanh vô cùng: “ Bảo vật trên người của ta không đáng giá bao tiền, ngươi sẽ chẳng thu hoạch được gì nhiều sau khi giết ta đâu. Nhưng mà ngươi bắt được ta…, tha cho ta một mạng thì ta có thể kêu người trong tộc mang bảo vật tới chuộc thân!”
Động tác của Tô Trạch khựng lại, nở một nụ cười nơi khóe miệng, hắn cười rồi gật đầu, vỗ vai Jimuri, cười nói: “Thằng nhãi nhà ngươi biết điều thật đó, có tiền đồ!”
Nói xong thì hắn tháo luôn mọi thứ trên người Jumuri xuống.
“Ta thu chút lời lãi trước ha, ngươi cứ độ kiếp đi, chuyện còn lại đợi ngươi độ thiên kiếp xong thì chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn!”
Tô Trạch tung tung Tụ Bảo bồn trong tay rồi nhìn Jimuri với ánh mắt khích lệ: “Cố gắng lên, nhưng đừng chết ở trong thiên kiếp đấy nhé.”
Khí linh của Tụ Bảo bồn không có tí động tĩnh gì hết.
Không biết là đã ngủ say hay sợ quá không dám ho he gì nữa.
Tóm lại, Tô Trạch lấy hết mọi thứ ở trên người của Jimuri, sau đó tiện tay ném một viên đan dược khôi phục linh lực cho hắn và cũng để lại một ấn ký trên người hắn rồi mới xoay người bắt đầu đi đuổi giết những thí sinh khác!
Những thiên kiêu có thực lực mạnh nhất kia cũng đều là thiên kiêu giàu có nên đương nhiên sẽ được ưu tiên đuổi giết rồi.
Còn những thí sinh khác thì đợi lát nữa đuổi theo cũng không muộn.
Dù sao có thiên kiếp, bọn họ dù có chạy đi đâu thì cũng không đi xa được.
Tô Trạch có đạo tắc không gian, đã thế tốc độ của bản thân lại là cực nhanh thế nên hắn chẳng lo sẽ có thiên kiêu thoát được khỏi phạm vi đuổi giết của hắn!
Ầm!
Tia sét khổng lồ đánh xuống.
Đã có thiên kiếp của thí sinh nào đó bắt đầu giáng xuống rồi!
Tô Trạch không thèm để ý tới những thí sinh kia, hắn liếc xung quanh một vòng thì tìm thấy ngay mấy tên thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh.
“Tìm thấy rồi!”
Tô Trạch cười, không gian xung quanh khẽ vặn vẹo, thân hình biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó.
Nơi xa.
Không gian ở bên cạnh một gã thiên kiêu bộ tộc Địa Tinh đang cầm la bàn linh bảo trong tay bỗng bắt đầu vặn vẹo, sau đó Tô Trạch xuất hiện!
“Tô Trạch!”
Tiếng kêu sợ hãi vừa xuất hiện.
Chỉ trong nháy mắt.
Tên thiên kiêu này cảm thấy hai tay của bản thấy chợt mát hơn, sức nặng cũng vơi bớt hẳn.
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn thấu xương truyền tới trên cổ tay đã gãy, chỉ một thoáng đã lan ra cả người!
“Á! Tay của ta!”
Mấy tên thiên kiêu ở xung quanh trợn tòn mắt như muốn lồi ra tới nơi.
Bọn họ nhìn thất rất rõ ràng, tên Tô Trạch kia vừa xuất hiện thì đã vung kiếm chém đứt hai tay của tên thiên kiêu bộ tộc Địa Tinh kia rồi, sau đó thì lấy cả linh bảo và hai tay đó luôn!
Tô Trạch nhìn hai bàn tay khô gầu xanh mơn mởn còn đang nắm chặt lấy la bàn linh bảo kia với vẻ mặt ghét bỏ, hắn khoát tay một cái, ngay tức khắc có một luồng linh lực hất văng hai bàn tay kia ra!
Ầm!
Một tia sấm xuất hiện lại vừa khéo đánh trusnh đôi bàn tay đang rơi xuống kia.
Bỗng chốc, hai tay ấy đã biến thành bụi bặm tản ra khắp thiên địa.
Tiếng kêu thảm thiết đầy oán độc vang lên.
Tên thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh kia hai mắt đỏ bừng rút lui.
Nhưng hiển nhiên Tô Trạch không định tha cho hắn là không có tính toán bỏ qua cho hắn.
Không chỉ hắn mà tất cả thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh đều đừng hòng chạy!
Thí sinh của bộ tộc Địa Tinh đều là con ông cháu cha, giá trị con người của bọn họ không hề rẻ, để xổng mất tên nào là tổn thất lượng tu vi tới đó!
Cũng là do lời trước đó của Jimuri đã gợi cho Tô Trạch một ý tưởng rất hay!
Lợi ích trong thu lợi một lần vẫn chưa phải là lớn nhất!
Giết chết hết những thí sinh này thì sẽ là vơ vét một lần.
Nhưng nếu coi bọn họ là lợi thế thì vẫn có thể vơ vét được một khoản lớn nữa!
Nhưng tới lúc đó phải làm thế nào mới là vấn đề khó.
Nếu như không có hạn chế gì thì cường giả của những chủng tộc kia sẽ không nghe theo đâu…
Tô Trạch cau mày lắc đầu, tạm gác lại những kia.
Hắn lắc mình đi tới, xuất hiện ở trước mặt tên thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh kia, đối phương còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lấy luôn nhẫn không gian trên người đối phương rồi.
Sau đó lại để lại ấn ký trên người đối phương rồi xông về mục tiêu kế tiếp!
Ầm!
Hàng loạt tia chớp giáng xuống nơi này như mưa trút.
Lôi vân giáng xuống, trong có không ít bóng dáng thí sinh đang chìm nổi.
Có thực lực nhưng hành động chậm chạp thì bị tia chớp đánh trúng, thế là người bị đánh thành đen sì rồi rơi từ trên cao xuống.
Ngay sau đó lại có vài tia sét xuất hiện đánh những người đang rơi xống kia thành mảnh nhỏ.
Tới nhẫn không gian ở trên người bọn họ cũng bị cuộc tẩy lễ của sấm sét đánh vỡ, thứ được bỏ vào bên trong rơi rớt luôn vào trong hư không.
Một phần tổn thất này là chuyện không thể nào cứu vãn được.
Số lượng thí sinh quá nhiều, cho dù tốc độ của Tô Trạch có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh hơn tốc độ tử vong của một phần số thí sinh.