Hắn lại cảm thấy… Tô Trạch thật ra là một người tu luyện võ đạo!
Nhưng mà ngay sau đó, loại suy nghĩ này bị hắn gạt ra khỏi đầu!
Tất cả thí sinh ai cũng đều biết, Tô Trạch là một gã ngự thú sư, khế ước ba con linh thú bản mệnh có thực lực mạnh mẽ lại có huyết mạch thần thú!
Song có thiên phú kiếm đạo rất mạnh mẽ và thực lực kiếm đạo cũng rất mạnh mẽ nữa!
Đây vốn đã chuyện rất khó tin rồi.
Nhưng nếu bây giờ lại nói với người đời rằng, thật ra thì Tô Trạch còn là một người tu luyện võ đạo, hơn nữa thiên phú và thực lực của võ đạo còn mạnh hơn cả Solomon thì sao!?
Chỉ cần là người có đầu óc khi nghe lời như thế thì sẽ nói một câu “Ăn nói bậy bạ, tìm cơ lấy lòng người!”
Suy cho cùng… Có một lúc ba loại thiên phú, hơn nữa ba loại thiên phú này loại nào cũng mạnh, năng lực yếu nhất cũng đã đạt tới trình độ của thiên kiêu?
Đó là chuyện không thể nào!
Solomon biết rất rõ điểm này, vì thế đã gạt suy đán kia đi.
Nhưng cảm giác của khoảnh khắc đó là không sai được, vết thương trên tay mình không lừa được người, xương cánh tay suýt nữa thì gãy lìa kia cũng không phải ảo giác!
Một quyền ban nãy của Tô Trạc… Cũng không sai được!
Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ở đây thế!?
Chẳng lẽ mình bị thiên kiếp gây thương tích, cường độ cơ thể không còn được cao nữa nên thực lực giảm sút?
Solomon thấy có chút hoang mang khó hiểu, hắn thật sự là không rõ chuyện gì đang diễn ra ở đây.
Song, Tô Trạch sẽ không cho hắn thời gian để suy nghĩ, hắn lắc mình tới nhưng lại không tung quyền nữa, mà là chém một kiếm.
Hắn biết Solomon là người tu luyện võ đạo, cơ thể mạnh mẽ, vì vậy muốn xem thử trình độ của đối phương ra sao để áng chừng với thực lực võ đạo của mình.
Nhưng một quyền kia đã làm Tô Trạch phát hiện, Solomon quả thực là không chịu nổi một kích.
Hắn lo lắng nếu lại sử dụng quyền pháp thì sẽ đánh đối phương chết tươi mất.
Vì vậy hắn không sử dụng quyền pháp nữa, mà là đổi sang dùng kiếm pháp.
Dù là vậy thì Solomon vẫn cảm nhận được nguy cơ khủng bố.
Hắn vội vàng ngăn cản nhưng rồi lại không cẩn thận bị kiếp lôi đánh trúng, ngay tức khắc trên người xuất hiện một lỗ máu, máu tươi tuôn ra.
Solomon ho khan sặc sụa, ánh mắt đỏ bừng, đầu óc cũng dần bình tĩnh lại.
Nếu như còn dây dưa tiếp như thế nữa thì chắc chắn mình sẽ chết.
Đánh cũng chẳng đánh lại được đối phương, thôi thà học theo Jimuri và Anthony bỏ tiền mua mạng. Dù lát nữa có vượt qua thiên kiếp được không thì cũng chết muốn một chút, sống tạm bợ còn hơn chết ngay.
Cho nên Solomon không do dự nữa, rống lên.
“Ta đầu hàng!”
Hắn hô lên câu bản thân đầu hàng bằng khí thể cường ngạnh nhất.
Tô Trạch gật đầu, vươn tay ra ra hiệu cho Solomon là nhanh nhẹn cái người lên.
Solomon thấy hậm hực trong lòng, cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành ngoan ngoãn giao nhẫn không gian ở trên người ra.
“Chỉ có thế này thôi á?”
Thần niệm đảo qua, Tô Trạch cũng thấy có hơi kinh ngạc về độ nghèo túng của Solomon.
“Gì cơ?” Solomon ho khan hỏi, hắn không hiểu Tô Trạch đang có ý gì.
“Ta đang nói sao lại có ít đồ thế, bình thường ngươi luôn nghèo nàn thế này hả? Dầu gì cũng là thiên kiêu mạnh nhất của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân mà ha? Sao lại chỉ có tí teo đồ thế này?”
Tô Trạch nhìn chằm chằm vào Solomon, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Có phải thằng nhãi ngươi không thành thật không hả? Lén giấu bảo bối đi không chịu giao ra đúng không?”
Mặt Solomon có hơi vặn vẹo, buồn bực vô cùng, giận dữ hét lên: “Tu hành võ đạo, tôi luyện bản thân, sao lại dựa vào ngoại vật được? Ta chỉ tin vào nắm đấm của mình thì cần những thứ vô dụng kia làm cái mẹ gì?”
“Ngươi nói cũng có lý, đây chính là lời giải thích giàu chỉ số EQ của quỷ nghèo sao?”
Tô Trạch nghe vậy thì cảm thấy có lý, gật đầu, phất tay để lại ấn ký của mình rồi sau đó xoay người đi luôn.
“Đừng chết ở trong thiên kiếp đấy nhé, đến lúc đó ta còn muốn vét thêm một khoản nữa đó, ngươi là quỷ nghoèo nhưng chắc cường giả của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân các ngươi cũng không phải quỷ nghèo đâu ha?”
Nói xong câu đó, mặc kệ Solomon đang tức tới muốn ói máu, bóng dáng của Tô Trạch biến mất không thấy tăm hơi.
…
Khi Tô Trạch xuất hiện ở trước mặt Ôn Nhất Hiền của bộ tộc Huyền Dương thì hắn rất là thức thời, không phản kháng tí nào.
Tô Trạch có thể tự do di chuyển ở trong thiên kiếp thì đã có đủ năng lực khống chế tính mạnh của tất cả thí sinh rồi.
Nếu không chịu thua thì Tô Trạch cũng chẳng cần tiêu hao mấy sức lực, hắn chỉ cần ra tay vào thời khắc mấu chốt độ thiên kiếp là có khả năng bọn họ sẽ phải ôm hận xuống suối vàng ở đây luôn rồi.
Căn nguyên của đạo với chẳng căn nguyên của đạo, sống sót mới có hi vọng.
Khi đã chết rồi thì chẳng có cái gì hết.
Điểm này tất cả thí sinh đều hiểu rất rõ!
Vì vậy, khi Ôn Nhất Hiền thấy Tô Trạch thì giao bảo vật và nhẫn không gian trên người mình ra luôn.
“Được lắm được lắm, Ôn huynh, cố lên nha.”
Nụ cười trên mặt Tô Trạch rất dịu dàng.
Nhưng mà khi ánh sáng của sấm sét trong thiên kiếp chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười này thì lại khiến nụ cười đó trông quỷ dị và rợn người.
Ôn Nhất Hiền thấy hãi trong lòng, cố nở một nụ cười rồi nói: “Tô huynh, nếu đã vậy thì ngươi mau hành động tiếp đi, ngươi nhìn người ở bên kia sắp bị thiên kiếp đánh chết hết rồi kia, giờ mà không qua là không còn kịp nữa đâu đó!”
“Đúng thế thật! Cảm ơn Ôn huynh đã nhắc nhở, nếu như ngươi có thể sống qua thiên kiếp, thì hai anh em chúng ta nhất định phải hàn huyên đôi chút!”
Tô Trạch quay đầu nhìn lại, cười gật đầu, ngay sau đó thì vọt nhanh đi!
Hàn huyên đôi chút?
Sao ngươi không bị một tia sét đánh chết luôn đi nhỉ tên khốn kiếp!
Ôn Nhất Hiền mắng to ở trong lòng, sắc mặt âm trầm.
Đùng đùng!!
Tiếng sấm vang vọng trong trời đất.
Nơi xa.
Ở một chỗ trên đồi núi nhỏ.
Cả đám thí sinh Nhân tộc trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng đang xuyên qua trong kiếp lôi, trên mặt để lộ ra vẻ chấn động và khó tin!
Nhìn Tô Trạch đi tới trước mặt một thí sinh, thu một đống nhẫn không gian và đủ loại bảo vật với vẻ mặt dịu dàng.
Bỗng nhiên bọn họ hiểu ra, vì sao lúc trước Tô Trạch lại làm ra động tĩnh lớn như vậy rồi.