Nếu không cẩn thận thì còn có khả năng bị đánh thành trọng thương luôn.
Chỉ có Tô Trạch, chỉ có hắn mới đối phó được cường giả Nguyên Anh đỉnh phong!
Ngoài hắn thì những người khác cũng đều chưa đủ tư cách.
Vì vậy, Tô Trạch đương nhiên sẽ là người đầu tiên xông vào trong trung tâm mạch khoáng.
“Trạch ca, ngươi cứ yên tâm giao phía sau lưng của ngươi cho ta, có ta ở đây thì kẻ khác đừng hòng tới gần ngươi!”
Diệp Thanh vỗ ngực nói.
Hiện giờ thực lực của hắn tăng nhanh, trong lòng rất tự tin.
Tô Trạch liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Đến lúc đó sau khi ta đánh nhau với cường giả Nguyên Anh đỉnh phong ở đối diện thì tốt nhất ngươi tránh ra xa chút. Thực lực bây giờ của ngươi cao hơn bọn họ một chút, thế nên chú tâm vào bọn họ hơn đi, lúc cần thiết còn phải đi trợ giúp.
Nếu như bọn họ không gặp vấn đề gì thì cuỗm khoáng thạch đi cho ta, cuỗm được bao nhiêu thì cuỗm bấy nhiêu, nghe thấy chưa!”
Mọi người lao nhao gật đầu, đồng ý.
“Được rồi, vậy thì bắt đầu hành động thôi, kéo càng lâu thì nàng sẽ càng nguy hiểm.”
Tô Trạch vẫy tay nói.
Rất nhanh, mọi người tản đi, bắt đầu phân tán hành động dựa theo kế hoạch đã bàn sẵn.
Mảnh vỡ đạo tắc trong ngọc bội trở thành mồi tốt nhất.
Lực lượng đạo tắc nồng nặc kia đã hấp dẫn sự chú ý của vô số yêu thú.
Nhất là sau khi đám Diệp Thanh xuất hiện, thì lực lượng đạo tắc nồng nặc đó còn không kém gì căn nguyên của đạo bình thường!
Bỗng chốc, tiếng gầm gừ điếc tai vang vọng giữa núi rừng.
Từng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, trong đó thậm chí còn có vài con yêu thú Nguyên Anh!
Đối mặt với đám yêu thú này, đám thí sinh Nhân tộc dựa theo dặn dò của Tô Trạch đưa ra ý kiến liên thủ với chúng, đến lúc đó căn nguyên của đạo trong thành trì sẽ chia đều.
Đương nhiên, có tin hay không thì vẫn do những yêu thú đó.
Ở trong kế hoạch, yêu thú chỉ là một đường dẫn, đường dẫn dùng để hấp dẫn người tu luyện trong thành ra ngoài và tập trung ở một khu vực mà thôi.
Kế hoạch công thành chân chính thật ra cũng chẳng liên quan gì mấy tới yêu thú, chủ yếu vẫn phải dựa vào thiên kiếp .
Song, điều làm cho Tô Trạch và tất cả thí sinh đều thấy bất ngờ đó là.
Không ít yêu thú lại động lòng, bắt đầu tụ về phía thành trì và dần tạo thành một đợt thú triều.
Tô Trạch thấy tình hình này thì khẽ nhíu mày, hắn thấy hơi khó hiểu không rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà khi hắn thấy vết thương trên người rất nhiều yêu thú thì cũng hiểu được một vài rồi.
Trên lớp da của rất nhiều yêu thú đều có những vết thương trông dữ tợn, cứ như bị thứ gì đó quật vậy.
Nhìn những vết tích và kiểu dáng của vết thương, Tô Trạch nhìn về phía cây liễu cao vút tận trời mây ở trong thành trì kia, trong lòng đã có suy đoán đại khái rồi.
Cây liễu lớn trong thành chắc chắn là có thù oán với những yêu thú kia.
Hoa Thiên Quỳ trong thành Thiên Quỳ lúc trước cũng có thù hận khá lớn với những yêu thú kia.
Không.
Nói chính xác ra thì, mối thù giữa yêu thực và yêu thú là rất lớn.
Đối với rất nhiều yêu thú, trong lãnh địa của yêu thực có quá nhiều thứ tốt.
Mạch khoáng, linh thạch, bảo vật, cho tới trái cây mà yêu thực sản xuất ra v.v… đều là thứ mà yêu thú và các sinh vật thèm thuồng.
Đương nhiên, trong lãnh địa của yêu thực, thứ trân quý nhất, khiến sinh linh của thế giới Đạo Diễn điên cuồng nhất vẫn là căn nguyên của đạo!
Đây là thiên phú bản năng của họ nhà yêu thực, dù là yêu thực chủng loại gì thì cũng đều có kỹ năng như vậy hết.
Kỹ năng đó chính là ngưng tụ mảnh vỡ đạo tắc trong trời đất, chuyển hóa nó thành căn nguyên của đạo thuần túy nhất!
Tốc độ và hiệu suất tinh luyện thì lại có liên quan tới thực lực của bản thân yêu thực.
Căn nguyên của đạo trong thành Thiên Quỳ, chính là thứ mà hoa Thiên Quỳ phải ngưng tụ gần mấy trăm năm mới ngưng tụ ra được.
Suốt mấy trăm năm nhưng mới chỉ ngưng tụ ra được một khối nhỏ như vậy mà thôi!
Từ đó có thể thấy được căn nguyên của đạo trân quý nhường nào!
Rất nhiều lúc, sau khi căn nguyên của đạo đạt tới một mức độ chắc chắn thì sẽ bị sinh linh trong thế giới Đạo Diễn sử dụng mất.
Thành Thiên Quỳ còn thừa lại nhiều như vậy đã là khá hiếm thấy rồi.
Nhưng mà sau khi Tô Trạch thấy cây liễu trong thành trì thì biết bên trong chắc chắn có còn căn nguyên của đạo!
Hơn nữa số lượng còn rất nhiều!
Suy cho cùng, Tô Trạch biết rất rõ thứ trôi nổi xung quang chạc cây của cây liễu kia.
Đều là vô số căn nguyên của đạo nhỏ li ti!
Nếu mà đám người của thành Thiên Quỳ mà nhìn thấy thì e sẽ cảm thấy mình chẳng là cái thá gì.
Thành trì của bản thân vất vả góp từng chút căn nguyên của đạo một suốt nhiều năm như vậy, có khi lại còn chẳng bằng số căn nguyên của đạo trôi nổi giữa các chạc cây của yêu thực nhà người ta!
Nhưng Tô Trạch đoán chắc cái đám ở thành Thiên Quỳ sẽ không thấy được cảnh này rồi.
Có lẽ bây giờ bọn họ còn đang truy tìm tung tích của đám Anthony một cách điên cuồng.
Còn về chính mình?
Chắc chắn là không nằm trong phạm vi lùng bắt của bọn họ rồi.
Ầm.
Đúng lúc này.
Nơi xa truyền đến tiếng động nặng nề lộn xộn.
Là tiếng bước chân.
Đồng thời từng tiếng gầm trầm thấp vang lên, tràn ngập bạo ngược và sát ý, luồng khí hung lệ ngút trời!
Tô Trạch nghiêng đầu nhìn lại thì nhìn thấy một đám thú triều đang đổ dồn về phía này.
Khi hắn chú ý tới thú triều thì cường giả trong thành trì lớn cũng chú ý.
"Tu tu…"
Chỉ trong nháy mắt, tiếng kèn trầm lắng vang lên, vang dội trời đất.
"Bầy thú đột kích, toàn thể cảnh giới!"
Một tiếng rống to truyền tới từ trên tường thành.
Chỉ lát sau, trên tường thành xuất hiện một loạt bóng dáng tản ra khí tức mạnh mẽ, trong số đó có không ít người mặc áo giáp, nhìn cái là biết đó là những người có kinh nghiệm dày dặn.
Tô Trạch cau mày lại.
Chẳng lẽ lúc trước bọn họ vẫn luôn đánh với nhau sao?
Tô Trạch lia mắt quan sát thì đúng là tìm được rất nhiều dấu vết trông giống vết cào ở trên tường thành.
"Xem ra yêu thú ở bên này cũng nóng tính phết ha!"
Hắn cầm lòng không đặng bèn cảm thán, vừa hay lại giúp hắn được một việc lớn.
Yêu thú tới càng nhiều càng tốt, vậy thì cường giả trong thành trì sẽ bị hấp dẫn ra ngoài, rồi dùng thiên kiếp bắt hết một lượt luôn!
Phía trước, trong thành trì lớn thỉnh thoảng lại có bóng người biến thành lưu quang bay lên bầu trời, nhìn về phía bên này.