Khi hắn cất bước đi tới thềm đá trước cung điện thì ngay lập tức cảm giác được bên trong cung điện truyền ra một dao động cuồn cuộn!
Dao động thần hồn!
Năng lượng của tinh thần lộ ra vô cùng rõ ràng trong linh khí, đám người Diệp Thanh cũng cảm giác được sắc mặt đều thay đổi, có dự cảm xấu.
Cổng lớn của cung điện mở rộng ra.
Thế nên mấy người Tô Trạch đi vào chẳng có chút trở ngại nào.
Sau khi đi vào.
Tô Trạch thở ra một hơi dài, đột nhiên trong cơ thể bộc phát ra một luồng lực hấp dẫn cường hãn, hấp thu gần như toàn bộ linh khí trong trạng thái khí ở trong cung điện vào trong cơ thể của mình!
Thoáng chốc, cảnh tượng bên trong cung điện hiện ra ở trước mặt mọi người!
"Tuyết Nhi!"
Đỗ Dao liếc mắt một cái là đã nhìn thấy bóng dáng ở chỗ sâu nhất trong cung điện kia, chợt bật thốt lên.
Con ngươi của Tô Trạch co rụt lại, suy đoán trong lòng đã trở thành sự thật rồi!
Trong cung điện khổng lồ cũng không có thứ gì.
Chỉ là có một thứ trông giống tế đàn, bên trên khắc chi chít phù văn.
Mà ở trên tế đàn thì lại có một đốm sáng lớn mung lung đang trôi nổi lơ lửng.
Căn nguyên của đạo!
Kích cỡ gần như là gấp mươi lần căn nguyên của đạo ở thành Thiên Quỳ!
Cũng có nghĩa, căn nguyên của đạo này ít nhất cũng đáng giá tu vi mấy tỷ!
Nhưng mà thứ làm cho người ta chú ý hơn là thứ ở bên trong căn nguyên của đạo!
Bên trong căn nguyên của đạo tỏa ra ánh sáng mung lung đó có một bóng người mảnh khảnh, cùng với… Một gốc cây liễu nho nhỏ!
Bóng người đương nhiên là Hà Tuyết Nhi rồi.
Cây liễu thì chỉ cao hơn ba thước, cắm rễ ở trong căn nguyên của đạo, mỗi một tấm lá đều lóng lánh long lanh, tản ra hào quang dịu nhẹ, rễ cây rậm rạp chằng chịt, chúng đều nối với đỉnh đầu của Hà Tuyết Nhi!
Mặc dù cây liễu kia vô cùng chân thật.
Nhưng Tô Trạch vẫn nhìn ra đó chính là thần hồn của cây liễu lớn.
"Lại xuất hiện ở ngoại giới… Muốn chiếm cứ cơ thể của Hà Tuyết Nhi sao!?"
Tô Trạch khẽ nhíu mày, cất bước đi tới.
Trên mặt của đám người Diệp Thanh cũng tràn đầy lo lắng, nhưng mà cũng không nói gì, theo sát bước chân của Tô Trạch.
Mà cùng lúc đó.
Một loạt tin tức hiện ra trước mặt Tô Trạch!
"Tên: Liễu vương —— Tế tự chi linh"
"Đẳng cấp: Cấp C cao giai viên mãn!"
"Huyết mạch đặc thù: Hậu duệ Tiên căn Viễn cổ —— Huyết mạch Thần Liễu 20%!"
"Kỹ năng: Bất Tường!"
Tô Trạch thấy một loạt tin tức trước mắt thì nhíu mày, rồi trong lòng bỗng có một ý nghĩ.
Yêu thực Nguyên Anh đỉnh phong …
Mà mình thì sắp đột phá đến Nguyên Anh cảnh rồi!
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là sẽ có thêm một danh ngạch truyền nữa!
Nếu như… Thu phục được cái cây này thì đến lúc đó cũng đỡ phải tự mình đi tìm linh thú khác!
Hơn nữa trong thân thể của đối phương cũng có huyết mạch đặc thù, hơn nữa xem vẻ còn rất trâu bò.
Thực lực cảnh giới cao, trong cơ thể có huyết mạch đặc thù… Thế này thì quá hợp làm linh thú khế ước của mình rồi chứ còn gì nữa!?
Tô Trạch lắc đầu, chuyện cần làm nhất bây giờ là mau ngăn cản tên kia đoạt xá Hà Tuyết Nhi.
Nếu không, sư điệt của mình ngỏm thì linh thú khế ước đã tới tay phỏng chừng cũng mất luôn!
Nghĩ tới đây, Tô Trạch âm thầm gật đầu, cất bước đi về phía trước, chuẩn bị ra tay.
…
Tựa hồ cảm nhận được khí tức của Tô Trạch.
Cây liễu xanh biếc trong căn nguyên của đạo mung lung kia rung mạnh.
Ngay sau đó, một luồng dao động thần niệm quét ngang cung điện.
Âm thanh trung tính hóa xuất hiện ở trong đầu mấy người Tô Trạch.
"Kẻ nào lại có gan dám xông vào vương điện của ta thế?"
Âm thanh to lớn dị thường, cứ như thể có cao nhân đang hét lên ở trên đỉnh đầu vậy, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác đối phương bí hiểm.
Đương nhiên, Tô Trạch biết rõ tình hình của nó đương nhiên là sẽ không bị âm thanh kia quấy nhiễu.
Bước chân của hắn kiên định đi về phía trước, trực tiếp đi tới trước khối căn nguyên của đạo khổng lồ kia!
"Đứng lại!"
Trong âm thanh trung tính hóa có xen lẫn một tia hoảng sợ.
Lúc này nó đang ở trong trạng thái thần hồn xuất khiếu, cho dù là sức mạnh hùng hậu nhưng vào lúc này cũng không phát huy ra được!
Đáng chết!
yêu Thực thủ hộ của thành Thanh Liễu, Liễu vương gần như muốn nổi điên, muốn tránh thoát trói buộc trở về trong bản thể của mình nhưng lại bị bảo vật trên người ả đàn bà đáng chết kia giam cầm, không thể động đậy!
Lại cảm nhận được giam cầm truyền tới từ thần hồn, nó giận tới muốn ói ra máu.
Lúc trước khi nó phát hiện ả thiên ngoại lai khách ở ngoài thành Thanh Liễu thì không nên nổi lòng tham!
Sống yên ổn ở nơi này không tốt sao!?
Sao lại cứ muốn đổi một cơ thể rời khỏi thế giới này cơ chứ!
Mặc dù không thể đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, nhưng ỷ vào ưu thế chủng tộc của mình thì vẫn có thể sống được một đoạn thời gian rất dài mà!
Chứ đâu có giống như bây giờ… Phải lo lắng tới tính mạng!
Biểu hiện ban nãy của mấy người Tô Trạch nó đều thấy rõ, hiển nhiên là biết thực lực của bọn họ!
Nhất là kẻ ở trước mặt mình này, trường kiếm trong tay là thứ rất chi lợi hại, khiến nó thấy sợ hãi vô cùng.
Chứ càng không cần phải nói tới thực lực của tên khách không mời mà tới kia, lại càng kinh người, chỉ là một Kim Đan viên mãn mà thôi nhưng lại có thể giết chết hai gã cường giả Nguyên Anh hậu kỳ!
Quả thực là yêu nghiệt!
Không!
Người này còn đáng sợ hơn cả yêu nghiệt!
Liễu vương suy nghĩ mãi, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.
Dao động thần niệm kịch liệt phát ra từ trên cây nhỏ xanh biếc, cảm giác áp bách nhè nhẹ xuất hiện.
Đột nhiên vào đúng lúc này, một miếng ngọc bội trước ngực Hà Tuyết Nhi đột nhiên sáng lên, tản ra ánh sáng nhạt, áp chế chặt chẽ thần niệm của Liễu vương!
"Đáng chết!"
Tiếng rống giận im ắng vang lên.
Trên thân cây liễu xanh biếc có ánh sáng lập lòe, nó rất không cam lòng, trong lòng thấy tủi cực vô cùng.
"Hở?"