Có thể nói là, ít nhất ở một trong thời gian ngắn, Tô Trạch tạm thời không cần lo lắng tới vấn đề tu vi có đủ dùng hay không.
Tô Trạch cảm nhận được lực lượng đạo tắc dồi dào trong căn nguyên của đạo, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tốc độ của Liễu vương rất nhanh, sau một hồi lâu, trên bình nguyên ở phía trước xuất hiện bóng dáng của đám người Diệp Thanh.
Nhìn thấy cây liễu khổng lồ dưới chân Tô Trạch, trong mắt mọi người vẫn không kìm lòng được toát ra vẻ chấn động không thôi.
Đại thụ cao lớn đang bay nhanh về phía này, loại đánh sâu vào thị giác đó rất là mạnh!
Đi tới bầu trời chỗ bọn họ, thân hình của Liễu vương bắt đầu thu nhỏ lại, ngoan ngoãn đi theo phía sau Tô Trạch.
Tô Trạch đáp xuống trước mặt đám người Diệp Thanh, khẽ gật đầu.
Đám người Diệp Thanh xông tới, chậc chậc lấy làm kỳ.
"Trạch ca…"
Nhưng mà lại bị Tô Trạch giơ tay lên cắt ngang, nói: “Đừng nói mấy thứ vô nghĩa đó, mau chia đồ!"
Nghe nói thế, đôi mắt của mọi người đều sáng ngời, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Căn nguyên của đạo!
Bảo vật đỉnh cấp có thể nâng cao độ khống chế đạo tắc!
Đối với bọn họ, đây là thứ hữu dụng nhất.
Mặc dù có một phần thí sinh rất lớn cũng không ôm hy vọng bản thân sẽ lọt được vào trận chung kết.
Nhưng nếu bây giờ có thể tăng độ khống chế đạo tắc của mình thì con đường tu hành sau này sẽ dễ đi hơn nhiều, giảm bớt được rất nhiều thời gian và tinh lực!
Thậm chí có thể nói, nếu có đủ căn nguyên của đạo thì thời gian đột phá đến Hóa Thần sẽ rút ngắn rất nhiều!
Tô Trạch cũng không nói nhảm, mọi người đều ra sức.
Mặc dù không nhiều lắm, nhưng dầu gì cũng đã tận tâm tận lực.
Hắn ra lệnh, thần điện Đạo Nguyên lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, cự điện khổng lồ rộng lớn hiển hóa ra diện mạo vốn có.
Cửa điện mở rộng ra, để lộ ra trong một vài đốm sáng mông lung khổng lồ!
Lực lượng đạo tắc dồi dào quanh quẩn.
Ngoài Tô Trạch ở đây thì chưa có ai được thấy căn nguyên của đạo bao giờ, hiện giờ trong mắt tràn đầy nóng bỏng và tò mò.
"Thứ này rất có tác dụng đối với các ngươi, nhưng nó cũng không phải linh đan diệu dược, có thể nâng cao độ khống chế đạo tắc ngay được.
Thế nên ta lấy một phần mười trong đó cho các ngươi, các ngươi tự chia nhau là được."
Tô Trạch chậm rãi nói, lời nói thong dong bình thản, chân thật đáng tin.
Đương nhiên, mọi người cũng không có ý nghi ngờ nào.
Trên thực tế trong hành động lần này, bọn họ cũng không góp được mấy sức, chủ yếu vẫn phải dựa vào Tiểu Thanh và bản thân Tô Trạch.
Được chia cho một chút đã là tốt rồi, hơn nữa bản thân bọn họ cũng không cần nhiều như vậy.
Nghe thấy lời của Tô Trạch, trên mặt của mọi người đều lộ ra sự cảm kích, sự sùng kính dành cho Tô Trạch ở trong lòng cũng càng nồng nàn hơn rất nhiều.
Nhưng bọn họ cũng không đồng ý ngay, sau khi trải qua bàn bạc sơ qua thì bọn họ quyết định chỉ lấy hơn một nửa trong một phần mười đó thôi.
Còn nhiều hơn, bọn họ không dám có yêu cầu quá xa vời.
Tô Trạch thì lại không có ý kiến gì, sau khi chia cho đám thí sinh bình thường một phần nhỏ xong thì lại cho đám người Diệp Thanh chia cho một phần nữa, không nhiều không ít, đủ để sử dụng.
Đương nhiên là đám thiên kiêu Diệp Thanh vui vẻ ra mặt.
Bọn họ theo Tô Trạch tiến vào trong mạch khoáng, chủ yếu là bản thân Tô Trạch ra sức, bọn họ chỉ thanh trừ chút tạp binh, mà lại thu được nhiều căn nguyên của đạo như vậy đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Hà Tuyết Nhi lại không muốn căn nguyên của đạo.
Lúc trước nàng đã hấp thu không ít, bây giờ không cần căn nguyên của đạo nữa, trong kinh mạch của bản thân nàng vẫn còn sót lại không ít căn nguyên của đạo.
Tô Trạch gật đầu, sau đó thu hồi luôn một phần lớn của số căn nguyên của đạo còn dư lại một lượng khổng lồ kia, chỉ để lại một đốm nhỏ.
Đám Tiểu Thanh vẫn cần một chút căn nguyên của đạo.
Nhưng dù vậy, căn nguyên của đạo còn lại vẫn mang về cho Tô Trạch số tu vi là một tỷ tròn!
Lập tức trong lúc.
Tu vi còn thừa đạt đến một tỷ chín trăm tám mươi triệu năm!
Tu vi một tỷ chín trăm tám mươi triệu năm!
Chỉ thiếu hai mươi triệu nữa là đã đạt tới cột mốc lớn hai tỷ!
Tô Trạch nhìn chuỗi con số sai dằng dặc kia, tâm trạng vô cùng tốt, con số này đã nhiều hơn lúc trước khi vào đây quá nhiều luôn!
Thậm chí có thể nói, trước khi tiến vào thế giới Đạo Diễn hắn chính là một thằng nghèo, bây giờ mới thật sự thành giàu có!
"Trạch ca, sau đó chúng ta nên làm gì bây giờ? Sau đó lại tìm một tòa thành trì vét một mẻ nữa đúng không? Ta cảm thấy chẳng bao lâu nữa bản thân sẽ đột phá rồi!"
Diệp Thanh cười hì hì lại gần, hạ giọng nói.
"Thôi đi, trước đó thành Thanh Liễu đã phát ra tín hiệu cầu viện, đoán chừng bây giờ những thành trì kia đều giữ sức chuẩn bị làm thịt chúng ta đây, thôi vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió trước đã!
Vừa khéo các ngươi cũng tăng thực lực của mình lên một chút, để tránh tới lúc đó ta phải tự mình ra tay."
Tô Trạch lắc đầu, chậm rãi nói.
Các thiên kiêu lao nhao gật đầu đồng ý.
"Sao rồi? Người không xảy ra vấn đề gì chứ?” Tô Trạch nhìn về phía Hà Tuyết Nhi, hỏi.
"Không có, trong cái rủi có cái may thần hồn lớn mạnh được thêm không ít, ta lại hấp thu không ít căn nguyên của đạo, đoán chừng còn nhiều hơn số lượng bọn họ được chia ấy chứ.” Hà Tuyết Nhi khẽ lắc đầu nói.
"Ừ."
Tô Trạch gật đầu, nói tiếp: “Nếu đã vậy thì chúng ta ngừng nghỉ trong chốc lát, tìm một chỗ tu luyện trong một khoảng thời gian trước đã, nâng cao thực lực của mình!"
Mọi người không có dị nghị gì, hơn nữa còn quyết định hành động cùng nhau, tìm một chỗ bế quan, như vậy vừa khéo mọi người đều có thể cảnh giới theo dõi tình huống bên ngoài.
Sau một thời gian ngắn tìm kiếm, cuối cùng đoàn người cũng tìm được một nơi thích hợp.
Tô Trạch cũng không ở lại, hắn đã không còn gì để tăng lên được nữa rồi.
Mục đích chủ yếu hiện giờ của hắn là tích tu vi, phải tích trữ nhiều tu vi hơn mới được!
Hai tỷ rất nhiều, nhưng sau khi đột phá đến Nguyên Anh cảnh thì có khi vẫn không đủ dùng.
Vì vậy, tốt nhất vẫn nên nhân cơ hội này tích trữ nhiều chút mới được.