Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Thiên Kiếp Của Nguyên Anh Phủ Xuống! Tô Trạch Đột Phá

Chương 466: Thiên kiếp của Nguyên Anh phủ xuống! Tô Trạch đột phá Chương 466: Thiên kiếp của Nguyên Anh phủ xuống! Tô Trạch đột phá

Nói vài câu với đám người Diệp Thanh xong thì Tô Trạch xoay người rời đi.

Đám Tiểu Thanh đi theo bên cạnh hắn, biến thành lưu quang biến mất không thấy đâu nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, thời gian tới lúc kết thúc cuộc thi dự tuyển càng ngày càng gần.

Từ ban đầu hơn hai mươi ngày, đến hơn mười ngày, rồi tới bây giờ năm ngày.

Trong khoảng thời gian này, Tô Trạch không ngừng chạy khắp vực thứ bảy, thăm dò được trong khu vực này có mười tám thành trì.

Mà ở trong mười tám thành trì này, thực lực của thành Thanh Liễu đã được coi là một trong những tòa thành mạnh nhất rồi.

Từ sau chuyện lần trước, yêu thực thủ hộ của thành Thanh Liễu chạy mất, căn nguyên của đạo bị cướp đi, cường giả Nguyên Anh tổn thất hơn phân nửa, thực lực bị hao tổn, không làm gì được đành phải chuyển nhà, gia nhập vào một tòa thành trì gần nhất.

Cùng lúc đó, tin tức lão Thành chủ của thành Thiên Quỳ xuất hiện cũng truyền ra.

Sau khi hỏi thăm thì tất cả cường giả của bộ tộc Đạo Diễn đều biết chuyện đã xảy ra ở thành Thiên Quỳ, ngay tức khắc ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, đều biết hiện giờ có một tên ác tặc chuyên đi cướp bóc căn nguyên của đạo!

Lúc trước loại thế này chưa xảy ra bao giờ.

Nhưng mà bài học của thành Thanh Liễu đang bày ra ở trước mắt, đã khiến bọn họ buộc lòng phải trở nên cảnh giác, xung quanh thành trì xuất hiện vô số trạm giác ngoài sáng rồi lại ở trong tối nữa, lúc nào cũng chú ý tới tình huống xung quanh.

Tô Trạch cũng từng nhằm vào những thành trì khác.

Nhưng sau khi hắn phát hiện phòng bị của rất nhiều thành trì đều tăng lên không ít, hơn nữa có Truyền Tống trận cỡ lớn cũng đã bắt đầu xây dựng thì buộc lòng phải bỏ ý định này.

Thật sự là tính nguy hiểm quá cao.

Cho dù bản thân có đạo tắc không gian, có thể thuấn di chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nhưng lỡ đâu đối phương có thủ đoạn đặc biệt gì thì sao?

Coi mình có thể chạy trốn nhưng còn đám Tiểu Thanh?

Trong tình huống nguy cơ trùng trùng như thế, mình có chắc còn tinh lực để đi giúp đám Tiểu Thanh không?

Hiện giờ Tô Trạch đã coi đám Tiểu Thanh trở thành người nhà của mình, nên hiển nhiên sẽ không để bọn nó rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế được.

Vì vậy, Tô Trạch nghĩ một hồi rồi bỏ suy nghĩ đó đi.

May mà, thu hoạch khi ở săn thú dã ngoại vẫn khả quan.

Thi thể của yêu thú, gia sản của đám thí sinh, cho tới bảo vật trân quý hiếm có, ví dụ như thảo dược hoặc là nguyên liệu đặc biệt v.v…

Ở trong quá trình quá trình tìm tòi điên cuồng của Tô Trạch, hắn tìm ra được không ít.

Tu vi còn thừa tăng lên với một tốc độ vô cùng ổn định, tốc độ không phải nhanh lắm nhưng lại được cái ổn định.

Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa đều lấy phần căn nguyên của đạo của mình dùng vào việc tăng độ khống chế đạo tắc của bản thân lên.

Sau khi xác định xong sẽ không có cơ hội vơ vét ở thành trì nữa thì Tiểu Hỏa cũng đột phá thành công, nồng độ huyết mạch tăng lên tới mốc hai mươi phần trăm.

Người nàng càng uy vũ hơn, ngọn lửa cháy trên người có ánh vàng, nhiệt độ nóng bỏng có thể trực tiếp làm không gian vặn vẹo.

Hiện nay Tô Trạch đã có bốn linh thú khế ước, đều có tu vi Nguyên Anh!

Hơn nữa Liễu vương còn là cường giả Nguyên Anh đỉnh phong!

Nhưng mà nó muốn đột phá đến cảnh giới Hóa Thần thì phải đợi sau khi ra ngoài thì mới được rồi.

Hơn nữa còn phải mất một thời gian ngắn để nắm giữ đạo tắc nữa.

Nếu như không may mắn thì có khi đám Tiểu Thanh đều thăng lên Hóa Thần rồi, mà nó vẫn còn dừng lại ở Nguyên Anh cảnh.

Mọi chuyện đều phải dựa vào ngộ tính của nó thôi, Tô Trạch cũng chẳng có cách nào để giúp nó.

Trong chớp mắt, đã tới hai ngày cuối cùng!

Tô Trạch tìm tòi hồi lâu trên không trung nhưng lại chẳng tìm được một con yêu thú hay thí sinh nào!

Cho tới thời khác mấu chốt cuối cùng này, đám thí sinh cũng bắt đầu cẩn thận.

Suy cho cùng có thể sống đến bây giờ thì mảnh vỡ đạo tắc trên người cũng đã đủ rồi, bảo đảm có thể lên cấp lọt vào giai đoạn đấu bán kết, không cần ra ngoài mạo hiểm nữa.

Ngoài những kẻ có thực lực mạnh mẽ thì hầu hết những thí sinh khác đều giấu mình ở trong một chỗ bí ẩn nào đó, lẳng lặng chờ đợi cuộc thi dự tuyển kết thúc.

Mà vực thứ bảy chiếm diện tích rất lớn, những kẻ có thực lực mạnh mẽ khác rải rác ở trên cả vùng đất bao la bát ngát này, Tô Trạch cũng rất khó gặp được.

Sau khi tìm hồi lâu nhưng vẫn không tìm được con mồi, cuối cùng Tô Trạch từ bỏ.

Hắn mở giao diện hệ thống ra xem tu vi còn thừa của mình.

Hai tỷ ba trăm triệu năm!

Tu vi hai tỷ ba trăm triệu năm!

Tô Trạch phun ra một ngụm trọc khí, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt lấp lóe.

Một luồng huyết quang hiện lên, kiếm linh hiện ra ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Muốn đột phá?"

"Ừ."

Tô Trạch gật đầu, chậm rãi nói: “Không cần phải kìm nén nữa, bây giờ những thành trì kia cũng đã đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa còn biết mục đích của chúng ta, ta nghi ngờ nếu còn đi nữa thì dù có bị thiên kiếp đánh chết, bọn họ vẫn sẽ lao lên ngăn cản chúng ta.

Đến lúc đó, ta không thể che chở bảo vệ được cho đám Tiểu Thanh."

Kiếm linh gật đầu, không nói nữa, nàng chỉ quay đầu ý bảo đám Tiểu Thanh rời xa nơi này.

Liễu vương có chút không không hiểu đây là có chuyện gì, nhưng nhìn thấy mấy người Tiểu Thanh đều nghiêm túc dị thường thì cũng lui ra sau theo.

Chỉ trong nháy mắt.

Ầm!

Hư không sinh lôi.

Bầu trời vốn còn đang trong xanh như chỉ trong nháy mắt đã mây đen giăng đầy, vô số tia sét lập lòe trong kiếp vân.

Kiếp vân khủng bố nhanh chóng khuếch tán ra, bao trùm cả một vùng đất rộng lớn bao la.

Kiếm linh thấy thế thì tăng nhanh tốc độ, mang theo mấy người Tiểu Thanh biến thành một luồng huyết quang xông về nơi xa, cho đến khi tới một khoảng cách an toàn thì mới ngừng lại.

Ngay sau đó, hào quang xanh biếc lóe lên, Liễu vương xuất hiện ở bên cạnh kiếm linh, khoảng cách dao động của thần niệm đã để lộ sự không bình tĩnh trong lòng nó.

Không vì lí do gì khác, chủ yếu là vì thiên kiếp này quá lớn!

Bình Luận (0)
Comment