Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Thần Tử Hồn Tộc, Hồn Vô Nhai

Chương 469: Thần tử Hồn tộc, Hồn Vô Nhai Chương 469: Thần tử Hồn tộc, Hồn Vô Nhai

Diệp Thanh cười nhảy ra, ánh mắt lại chợt trợn tròn, kinh hô: “Trạch… Trạch ca, ngươi đột phá Nguyên Anh à!?"

Âm thanh rất lớn, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ lao nhao bu lại, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

"Cáu này có gì đáng ngạc nhiên đây, ta đã có thể đột phá đến Nguyên Anh từ sớm rồi, nhưng trước kia muốn giữ thiên kiếp lại để vơ vét thôi."

Tô Trạch vẫy tay, ý bảo Diệp Thanh né mình xa một chút, nói tiếp:

"Còn làm gì nữa? Chỉ đi dạo khắp nơi mà thôi, xem thử có cơ hội gì không, nhưng ai dè chúng ta xui xẻo quá.

Những thành trì kia chơi khôn rồi, cả đám tinh như ma ý, trong thành trì nào cũng xây dựng Truyền Tống trận. Chỉ cần có biến là sẽ có cường giả tới trợ giúp bất cứ lúc nào!

Ngươi nói xem, trong tình huống thế này thì còn ra tay thế ép nào được!?"

Diệp Thanh nghe Tô Trạch nói thì thấy có hơi kinh ngạc, và cũng thấy tiếc nuối nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn là ngoài tu luyện thì những thời gian khác đều đang đợi tin tức của Tô Trạch!

Chỉ cần tin tức của Tô Trạch vừa xuất hiện là hắn có thể chạy tới trợ giúp ngay!

Sau chuyện của thành Thanh Liễu thì hắn đã hiểu hoàn toàn, nơi có thứ tốt ngon nghẻ chân chính là ở trong những thành trì kia!

Không chỉ Diệp Thanh, mà những người khác cũng nghĩ giống như vậy.

Căn nguyên của đạo đã cho bọn họ ích lợi không nhỏ, thực lực của cả đám đều có tiến bộ rất lớn, cũng đều muốn vơ vét thêm một chuyến nữa. Một là muốn xem thử thực lực của mình đã tiến bộ tới đâu, hai là lại thu hoạch thêm một khoản!

Nhưng mãi vẫn không nhận được tin tức của Tô Trạch.

Bây giờ nghe thấy lời của Tô Trạch thì cả đám cầm lòng không đặng bèn than thở, hô to đáng tiếc.

Tô Trạch chỉ cảm thấy buồn cười, nói: “Các ngươi tưởng người ta là quả hồng mền dễ bóp thế à, có khi lại có lão quái vật nào đó còn sống, rồi một Hóa Thần nào đó tới, đến lúc đó chúng ta sẽ xong phim cả nút với nhau."

"Ôi trời ạ, không phải nói chiến lực mạnh nhất trong thế giới Đạo Diễn này là cường giả Nguyên Anh sao?

Nếu là Hóa Thần thì cấp bậc này sao xuất hiện ở chỗ này được chứ!?"

Diệp Thanh có phần nghi ngờ hỏi.

"Ngươi biết cái mịa gì? Đúng, bọn họ nói chiến lực mạnh nhất ở nơi này là Nguyên Anh, nhưng heo mẹ còn leo cây được thì nơi này có Hóa Thần ra đời vượt qua lẽ thường thì đã sao?

Loại khả năng này rất nhỏ, nhưng nhỡ đâu có thằng cha nào đó vô cùng biến thái đột phá được cực hạn này thì sao, chắc ngươi biết?"

Tô Trạch nói mấy câu làm Diệp Thanh nghẹn họng không trả lời được, ấp úng không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ đành ủ rũ ậm ừ mấy tiếng.

"Được rồi, cuộc thi dự tuyển ngày mai sẽ kết thúc, cũng chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó cùng nhau trở về, đỡ cho trên đường lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"

Tô Trạch phất tay, sau đó đi tới tới phía sau của phi thuyền, tìm một gian phòng rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Trong khoảng thời gian này hắn luôn bôn ba chiến đấu ở bên ngoài, linh lực, thần niệm thì không có tiêu hao gì.

Nhưng mà trên tâm lý vẫn thấy có hơi mỏi mệt, cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe mới được.

Bốn người kiếm linh, Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản cũng nghỉ ngơi theo.

Về phần Liễu vương, thực lực của nó mạnh nhất nên bị Tô Trạch sắp xếp nán lại ở bên ngoài bảo vệ mọi người, để tránh có kẻ nào đó mắt mù lao tới công kích phi thuyền.

Có sự canh giữ của Liễu vương, đám người Diệp Thanh cũng không cần điều nhân thủ đề phòng xung quanh nữa.

Bọn họ lao nhao về trong gian phòng của mình, bắt đầu tu luyện.

Tô Trạch cũng đã thăng tới Nguyên Anh, mà bọn họ còn dừng lại ở Kim Đan thì đúng là có hơi kỳ cục thật!

Phải biết rằng, ban đầu bọn họ đều là thăng tới Kim Đan cùng nhau đó!

Bây giờ khoảng cách chênh lệch bị kéo ra, dù nhiều dù ít thì cũng có hơi không chịu nổi.

Vì vậy, trong lòng đám người Diệp Thanh tràn đầy nhiệt tình, muốn đột phá đến Nguyên Anh cảnh nhanh một chút!

Cùng lúc đó.

Thế giới Đạo Diễn.

Vực thứ nhất.

Trên đỉnh núi cao, một bóng người đứng vững vàng trên đó, nhìn xuống trời đất phía dưới, ánh mắt lạnh lùng, hắn mặc một bộ đồ đen, cả người đều toát ra một khí tức lạnh lẽo tới mức làm người ta nghẹt thở!

Chỉ chốc lát sau, có một bóng người đi từ dưới chân núi lên, thân hình lóe lên một cái là đã đi tới sau lưng người đàn ông này.

Bóng người kia đứng ở phía sau người đàn ông, sau đó cung kính hành lễ.

"Thần tử, một đợt càn quét cuối đã hoàn thành, đây là thu hoạch mới nhất sáu mươi ngàn mảnh vỡ đạo tắc!"

Nói rồi, bóng đen kia đưa một miếng ngọc bội ra.

Người đàn ông xoay người lại, để lộ ra một gương mặt trông vẻ có chút lãnh khốc, duỗi tay nhận lấy ngọc bội, sau đó vận chuyển linh lực, thu toàn bộ mảnh vỡ đạo tắc ở bên trong vào trong ngọc bội của mình.

Rất nhanh, con số trên ngọc bội trong tay của hắn xảy ra biến hóa.

Chín trăm hai mươi ngàn tròn!

Nhìn thấy con số này, trên khuôn mặt lãnh khốc của người đàn ông cuối cùng cũng nụ cười, trông cứ như hàn băng vạn năm bị hòa tan vậy.

"Rất tốt, ngươi lui xuống đi."

"Vâng!"

Bóng đen lại cung kính hành lễ, sau đó biến mất không thấy tăm hơi trong âm thầm và lặng lẽ.

Thần tử của Hồn tộc, đệ nhất thiên kiêu trong bảng xếp hạng Thiên kiêu của Thiên Cơ các, Hồn Vô Nhai xoay người sang chỗ khác, nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay, tâm trạng thật tốt!

Số lượng chín trăm hai mươi ngàn mảnh vỡ đạo tắc!

Con số này chắc chắn là xếp hạng đầu trong vực thứ nhất!

Không!

Chắc chắn là hạng nhất trong cả thế giới Đạo Diễn!

Nghĩ tới đây, nụ cười nơi khóe miệng của Hồn Vô Nhai càng rõ ràng hơn!

Hắn biết được, người có biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi dự tuyển không những có thể vào thẳng trận chung kết!

Mà còn có một vài phúc lợi ẩn hình nữa!

Chỉ là mấy kẻ của Thiên cung kia không nói ra mà thôi!

Mấy hạng đầu trong cuộc thi dự tuyển sẽ có phần thưởng mới!

Không phải là mấy hạng đầu trong khu vực nào đó, mà là mấy hạng đầu trong cả thế giới Đạo Diễn!

Nhất là hạng đầu thì càng được thưởng hậu hĩnh!

Bình Luận (0)
Comment