Nhưng đối với cho Hồn Vô Nhai, thứ hắn toan tính không phải những phần thưởng kia, mà chỉ vẻn vẹn là danh tiếng hạng nhất!
Dù cho đây chỉ là cuộc thi dự tuyển!
Nhưng hắn vẫn không chịu được khi những thí sinh khác có thứ hạng còn cao hơn hắn!
Đó là chuyện hắn tuyệt đối không chấp nhận được!
Từ nhỏ đến lớn, Hồn Vô Nhai hắn chưa làm kẻ xếp thứ hai bao giờ, chứ đừng nói với xếp thứ ba, thứ tư, hắn đã muốn làm thì phải được hạng nhất, không thì thà rằng chết còn hơn.
Là Thần tử của Hồn tộc, hắn kiêu ngạo vô cùng, không chịu thua một ai trong bất cứ chuyện gì, chuyện gì cũng muốn tranh hạng nhất, mạnh nhất!
Hiện giờ, Hồn Vô Nhai nhìn con số trong ngọc bội thì thấy rất hài lòng, tâm trạng cực kỳ sung sướng.
Hạng nhất của cuộc thi dự tuyển ăn lấy chắc rồi!
…
Cuộc thi dự tuyển hiện giờ chỉ còn thời gian một ngày cuối cùng thôi.
Trong các khu vực cũng tiến vào giai đoạn cạnh tranh cuối cùng.
Ngoài vực thứ bảy và vực thứ nhất.
Lúc này trong hai khu vực này đều vô cùng bình tĩnh, chiến đấu rất ít xảy ra!
Cho dù là có xảy ra chiến đấu thì động tĩnh cũng rất nhỏ!
Song phương tác chiến cứ như thể đạt được một nhận thức chung, đó chính là cố gắng kết thúc trận chiến với lấy tốc độ nhanh nhất, động tĩnh nhỏ nhất!
Nếu như thời gian triền đấu của song phương quá lâu, thì thậm chí còn sẽ ngừng đánh, quay đầu rời đi luôn!
Hết cách rồi, nguyên do đã khiến những thí sinh này phải làm như vậy… Cũng là vì trên bầu trời của vực thứ bảy luôn có một con ma quỷ đang quanh quẩn!
Bóng ma của nó bao phủ khắp vùng đất này!
Chỉ cần là thí sinh đã bị ma quỷ nhìn chằm chằm vào thì hầu hết đều không có ai sống sót được!
Số ít người còn sống là vì tâm trạng của ma quỷ tốt nên đã tha cho những thí sinh kia một con đường sống.
Cũng vì vậy, tin đồn có liên quan ma quỷ mới xuất hiện trong tai của rất nhiều thí sinh!
Có thí sinh từng cố liên hợp lại với nhau đối kháng con ma quỷ kia.
Nhưng mà sau khi nghe nói chiến tích của đối phương thì đều từ bỏ ý định, chỉ cầu bản thân có thể sống!
Vì vậy, vì để tránh bị ma quỷ phát hiện vào thời khắc mấu chốt cuối cùng trong giai đoạn cuối của cuộc thi dự tuyển.
Trên cơ bản tất cả thí sinh đã gom góp đủ mảnh vỡ đạo tắc thì đều núp đi, che dấu khí tức toàn thân, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.
Chỉ có một số ít thí sinh vẫn còn chưa thu đủ mảnh vỡ đạo tắc thì mới bắt đầu một lần liều mạng cuối cùng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ đánh nhau mà vẫn cẩn thận như thế.
Mà tình huống của vực thứ nhất cùng tình huống của vực thứ bảy cũng có phần giống nhau.
Nhân mã của Hồn tộc đã thực hiện một cuộc đi săn vô cùng tàn khốc với sự chỉ đạo của Thần tử của Hồn tộc Hồn Vô Nhai!
Chỉ cần là thí sinh có số lượng mảnh vỡ đạo tắc đạt tới một mốc nhất định thì sẽ bị bọn họ nhìn chằm chằm vào, chỉ có giao ngọc bội trên người ra thì mới giữ được cái mạng!
Tới đây vẫn chưa phải kết thúc.
Hồn tộc thí sinh sẽ không giết những thí sinh bị bắt kia, sau khi lấy thu hoạch của bọn họ thì lại thả đối phương đi…
Rồi bọn họ lại chờ thêm một khoảng thời gian, rồi sẽ lại cướp bóc lần nữa!
Đây cũng là nguyên do vì sao Hồn Vô Nhai có thể thu được chín trăm hai mươi ngàn mảnh vỡ đạo tắc!
Trong đó phần lớn mảnh vỡ đạo tắc thu hoạch được của Hồn tộc đều ở trên người hắn, những số lượng mảnh vỡ đạo tắc trên người thí sinh Hồn tộc khác cũng rất ít, nhưng vẫn là có thể chống được tới lên cấp.
So sánh với vực thứ bảy và vực thứ nhất, trong những khu vực khác thì lại khá bình thường!
Khắp nơi đều đang chiến đấu kịch liệt.
Tiếng nổ vang không ngừng vang lên.
Giữa thí sinh và thí sinh, giữa thí sinh và yêu thú, giữa thí sinh và bộ tộc Đạo Diễn…
V.v… cũng đang chiến đấu, có thể nói là hỗn chiến!
Trong số bọn họ, có người chưa có đủ mảnh vỡ đạo tắc nên muốn vật lộn đọ sức một phen, có người thì lại muốn nhiều hơn nên đang cố gắng cướp tiếp!
Còn có một bộ phận thì đơn giản là họ thích chiến đấu, nhất là loại hỗn chiến thế này!
Vì vậy, ở trong tình huống như thế nên chiến đấu diễn tra càng kịch liệt hơn!
…
Vực thứ ba.
Thiếu nữ mặc váy dài màu lửa đỏ bước chậm ở bên hồ, vẻ mặt đầy sự thích ý nhàn nhã đi chơi, trên ngón tay đung đưa một miếng ngọc bội.
Trong biểu thị ra một con số rất dài.
Bảy trăm hai mươi nghìn!
Bảy trăm hai mươi nghìn, ít hơn Hồn Vô Nhai ước chừng hai trăm nghìn.
Nhưng ở trong cuộc thi dự tuyển lần này cũng coi như là nằm trong số những thí sinh đứng đầu nhất rồi!
Phía sau thiếu nữ kia, một đám thiếu niên và thiếu nữ mặc đồ đỏ đi theo, vẻ mặt cung kính, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc thiếu nữ đi ở phía trước một cái, trong mắt toàn là sự tôn kính và sùng bái!
…
Vực thứ năm.
Một người đàn ông mặc một bộ trường bào màu đen vàng, bên cạnh cũng có một đại đội nhân mã đi theo.
Tất cả mọi người đều tỏ ra cung kính, trong lời nói đều chứa đầy sự kính sợ.
"Điện hạ, sắp ra ngoài được rồi."
"Ừ."
Người đàn ông thong dong gật đầu, nét mặt vô hỉ vô bi, không nhìn ra được một chút dao động cảm xúc nào.
…
Trong rất nhiều khu vực đều có cảnh tượng tương tự xảy ra.
Trong số bọn họ có người lập đội hành động, có người làm một mình.
Nhưng điều mà tất cả bọn họ đều không ngoại lệ là, trong ngọc bội của bọn họ đều hiện ra một con số rất lớn!
Nhiều thì mấy trăm ngàn, ít thì cũng có một trăm mấy, hai trăm ngàn.
Thực lực của nhóm thí sinh này đều là mạnh nhất, lúc này đã chiếm giữ vững những thứ hạng đầu trong cuộc thi dự tuyển rồi.
Lúc này không cần chiến đấu nữa, chỉ cần yên lặng chờ đợi cuộc thi dự tuyển kết thúc là đợi.
Đến lúc đó thông đạo thông ngoại giới sẽ mở ra, tất cả thí sinh đều có thể rời khỏi đây luôn.
…
Cùng lúc đó.
Vực thứ bảy.
Trong rừng rậm, từng lưu quang đỏ như máu lóe lên.
"Còn có chỗ nào đang đánh nhau không?"
Sắc mặt của Anthony có chút khó coi, giọng nói âm trầm, trong hai đầu lông mày như đang tích góp lửa giận từng tí một vậy.