"Chắc là ở phía trước, nhưng mà vừa khéo như sắp kết thúc ấy.” Anisha nói.
"Đáng chết! Tăng thêm tốc độ!"
Sau khi nói xong, thân hình của Anthony vọt mạnh lên, biến thành lưu quang đỏ như máu biến mất không thấy tăm tơi!
Những thí sinh tộc Huyết Thần khác cũng vội vàng đi theo, chạy một mạch không ngừng nghỉ về vừa truyền đến tiếng đánh nhau!
Một màn này ở đều đang xảy ra khắp nơi trong vực thứ bảy.
Ngoài Anthony, còn có Jimuri, Solomon, Ôn Nhất Hiền v.v… Rất nhiều thiên kiêu đều đang vội vã bôn ba!
Thực lực của bản thân bọn họ đã mạnh mẽ, hiện giờ lại hành động cùng với các thí sinh cùng tộc, đương nhiên là chỉ có chuyện bọn họ săn giết những thí sinh khác rồi.
Này cũng không trách bọn họ được, nếu lúc trước mảnh vỡ đạo tắc trên người không bị Tô Trạch cướp sạch sành sanh thì bây giờ bọn họ cũng sẽ không trở thành thế này.
Mảnh vỡ đạo tắc bây giờ của bọn họ đã đủ rồi, nhưng còn chưa đủ nhiều!
Đối với bọn họ, tất nhiên là phải tranh thủ một lấy được một hạng tốt!
Nếu không, người mất mặt không những là bọn họ, mà cả chủng tộc cũng sẽ mất mặt theo!
Những lãnh tụ như đám người Anthony sau khi trở về là sẽ không biết nhìn mặt tộc nhân ra sao.
Vì vậy, vì thứ hạng tốt hơn, vì sĩ diện, bọn họ buộc phải điên cuồng tìm kiếm những thí sinh khác trong số thời gian cuối cùng!
Mà tất cả chuyện này đều quy tội lên người tên Nhân tộc khốn kiếp kia!
Tô Trạch!
Cái tên này đã trở thành điều cấm kỵ ở giữa bọn họ.
Chỉ cần có người nào nói lên cái tên này thì đều sẽ lập tức cảm nhận được những ánh mắt tràn đầy lửa giận ở xung quanh, nóng bỏng vô cùng, cứ như thể hận chỉ muốn đốt cái tên kia thành tro bụi!
Cũng không thể trách phản ứng của bọn họ quá kịch liệt được.
Nói đơn giản ra thì Tô Trạch chính là một vết sẹo không tài nào khép lại được ở trong lòng bọn họ!
Chỉ cần vừa nhắc tới tên của Tô Trạch thì bọn họ đều sẽ nghĩ ngay đến chuyện đã gặp phải lúc trước.
Nhiều cường giả vây công như vậy mà còn để người ta tuyệt địa lật bàn, cũng một lưới bắt hết bọn họ luôn, bất đắc dĩ chỉ đành bỏ tiền mua mạng!
Cuối cùng lại còn ký kết khế ước lăng nhục kia nữa, sau khi ra ngoài, còn phải ngoan ngoãn dâng bảo vật có giá trị tương ứng lên!
Vô cùng nhục nhã!
Mối nhục nhã vô cùng mà cả đời cũng không thể nào quên được!
Bọn họ không ai là không phải hạng người tâm cao khí ngạo, đụng phải chuyện như vậy thì hậu quả của nó còn nghiêm trọng hơn việc cưỡi lên cổ của bọn họ ị phân!
Nhưng cho dù trong lòng tức giận tới đâu thì hiện giờ bọn họ cũng chẳng làm gì được!
Suy cho cùng… Tài nghệ không bằng người cũng là sự thật!
Thời gian trôi qua từng chút một.
Thí sinh chưa có đủ mảnh vỡ đạo tắc thì càng liều mạng hơn.
Mà những kia đã sớm đảm bảo được mình lên cấp thì rõng chơi càng nhàn nhã.
Chỉ cần lẳng lặng đợi chờ là được rồi.
Thời gian trôi qua dần, rất nhanh, ngày cuối cùng thời gian cũng đã trôi qua!
Khi thời gian trôi đi vừa tròn ngày thứ ba mươi.
Ngọc bội chứa mảnh vỡ đạo tắc trên người tất cả thí sinh còn sống đều đột nhiên phát ra hào quang chói mắt!
Tia sáng tản ra, mở ra một thông đạo mông lung!
Đó là con đường thông với ngoại giới.
Giờ phút này, dù các thí sinh đang ở đâu thì bên cạnh cũng đều xuất hiện một thông đạo như vậy!
Thoáng cái, trên mặt vô số thí sinh lộ ra vẻ mừng như điên, vội vàng xông vào trong thông đạo.
Đương nhiên, trong đó vẫn có rất nhiều thí sinh mặt mày xám xịt, tỏ ra tuyệt vọng.
Mảnh vỡ đạo tắc của bọn họ vẫn còn chưa đủ, không thể lên cấp được, sẽ bị loại bỏ ở vòng này!
Những thí sinh thế này không phải là số ít.
Trong cuộc thi dự tuyển có khoảng mấy triệu thí sinh, sau khi trải qua cuộc thi dự tuyển đương nhiên là sẽ đào thải một nhóm lớn thí sinh.
Cùng lúc đó.
Vực thứ bảy.
Trước mặt đám người Tô Trạch cũng xuất hiện một đám người mông lung thông đạo.
Mọi người đều lần lượt tỉnh lại từ trong tu luyện, đứng dậy đi tới bên ngoài phi thuyền.
Thông đạo kia cũng di chuyển theo mọi người, và sau đó dung hợp thành một thông đạo theo ý niệm của bọn họ.
Tô Trạch phất tay thu phi thuyền vào bên trong túi không gian, ngay sau đó cười nói mấy câu với mấy thiên kiêu đám Diệp Thanh.
Nội dung đơn giản là, kêu bọn họ sau khi ra ngoài thì gọi vài người tới, gọi được bản thân sư phụ của bọn họ gọi tới thì là tốt nhất.
Nếu không, đến lúc đó lúc thu sổ sách sẽ có chút phiền phức.
Đám người Diệp Thanh gật đầu, đồng ý.
Ngay sau đó, Tô Trạch làm đầu lĩnh, đám thiên kiêu Diệp Thanh đi theo phía sau hắn, những thí sinh còn lại thì đi theo phía sau thiên kiêu, lần lượt đi vào trong thông đạo!
…
Sau một phen trời đất quay cuồng.
Cảnh tượng trước mắt mọi người đều biến đổi, cảnh tượng trước mắt từ rừng rậm xanh um tươi tốt biến thành quảng trường khổng lồ của bộ tộc Huyền Dương!
Giờ này khắc này, tiếng người ồn ào ở trên quảng trường, khắp nơi đều là quần chúng đến đây hóng hớt!
Từng bóng dáng tỏa ra khí tức mạnh mẽ đứng ở trên đài cao, nhìn thông đạo giữa quảng trường khổng lồ với vẻ mặt mong đợi!
Hai cường giả của Thiên cung cũng xuất hiện, một trận đồ đang lơ lửng trước mặt trước mặt, duy trì thông đạo.
Một loạt thí sinh đi ra từ trong thông đạo.
Nhưng tốc độ rất là chậm, rõ ràng có thí sinh còn ở lại trong thế giới Đạo Diễn.
Lý Trường Sinh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có một phần thí sinh còn thiếu chút xíu mảnh vỡ đạo tắc nữa nên muốn cố một chút, ở lại thêm chút rồi về.
Song, hắn và sư muội duy trì thông đạo gian khổ lắm, lúc nào cũng đều phải tiêu hao một lượng kinh lực rất lớn để duy trì thông đạo!
"Trong vòng một phút nếu không rời khỏi thế giới Đạo Diễn thì thông đạo sẽ đóng cửa, đến lúc đó các ngươi ở lại nơi đó mãi mãi luôn đi!"
Lý Trường Sinh trầm giọng hét lớn một tiếng, âm thanh truyền vào trong thế giới Đạo Diễn theo thông đạo, truyền vào trong tai mỗi một thí sinh còn ở lại trong thế giới Đạo Diễn thông qua những đốm sáng mung lung kia!
Khi đoàn người Tô Trạch đi ra từ trong thông đạo thì vừa khéo lại nghe thấy lời này của Lý Trường Sinh.