Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 481 - Chương 481: Tuyết Lệ Hàn Bá Đạo

Chương 481: Tuyết Lệ Hàn bá đạo Chương 481: Tuyết Lệ Hàn bá đạo

Nếu dám ra tay thì ta sẽ giết hết cảm đám luôn!”

Lời này hắn nói với vẻ tràn đầy tự tin, vẻ mặt ngạo nghễ, cứ như thể những Hợp Đạo kia đều là thối cá lạn tôm vậy.

Tô Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nữa.

Nếu lão Tuyết tự tin có nắm chắc thế thì chắc sẽ không có vấn đề quá lớn.

Dù sao cũng là cường giả Hợp Đạo đỉnh phong, cũng không đến nỗi bốc phét.

Lúc này Trương Mục Chi cùng với mấy cường giả Hóa Thần khác cũng xuất hiện ở bên cạnh Tuyết Lệ Hàn, cung kính hành lễ chào.

Hắn nhìn thoáng qua ba tên Hợp Đạo đang chống đỡ đầy khổ sở ở nơi xa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư thúc, đến điểm dừng là được, suy cho cùng ở trên địa bàn của người ta nên cũng phải cho bọn họ một chút mặt mũi chứ.”

“Mặt mũi? Ban nãy bọn họ có nghĩ tới vấn đề mặt mũi không hả?”

Tuyết Lệ Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày, đưa vật có giá trị được quy định trong khế ước tới đây.

Nếu không, đừng trách ta trở mặt!”

Nói rồi, hắn nhìn về phía đám người tu luyện của tộc Huyết Thần, bộ tộc Địa Tinh ở phía dưới, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng giống vậy, nếu không phục thì kêu đám Hợp Đạo phế vật trong tộc các ngươi tới đây.

Nếu bọn họ dám làm gì mờ ám thì ta sẽ làm thịt bọn họ luôn.”

Lời nói thì bình thản nhưng chứa đầy uy hiếp làm người ta không rét mà run.

Nhìn vẻ mặt của Tuyết Lệ Hàn thì thấy hình như hắn cũng không phải đang nói đùa.

Đương nhiên, những Hợp Đạo kia cũng không đánh cược Tuyết Lệ Hàn có đang nói giỡn hay không!

Suy cho cùng… Tuyết Lệ Hàn có năng lực giết Hợp Đạo một cách dễ dàng thật đó!

Năm đó hắn chỉ là Hợp Đạo trung kỳ mà còn giết được độ kiếp, hiện giờ đã là Hợp Đạo đỉnh phong thì chiến lực sẽ biến thái đến mức nào nữa.

Vì vậy, có thể đoán được, hoàn toàn không có tên cường giả mắt mù nào đi trêu chọc Tuyết Lệ Hàn!

Nơi xa.

Ba tên cường giả Hợp Đạo đột nhiên cảm giác thấy áp lực khổng lồ trên người mình biến mất không thấy gì nữa, cả người nhẹ lâng lâng.

Nếu trên người không có nhiều vết kiếm rất nhỏ thì e là bọn họ còn tưởng rằng chuyện ban nãy chưa hề xảy ra.

Lúc này, sắc mặt của bọn họ khó coi vô cùng, nhìn bóng dáng đứng vững vàng ở trên không và đang chuyện trò vui vẻ kia với vẻ kiêng kỵ, trong lòng thấy tủi bực nhưng lại không làm gì được.

Thực lực không bằng người ta là sự thật.

Đây là chuyện không tài nào thay đổi được.

Ban nãy ba cường giả Hợp Đạo bọn họ đồng loạt ra tay nhưng ai dè đều bị đối phương trấn áp dễ dàng giống như đối phó trẻ con vậy!

Còn thể diện gì nữa, có gan đâu mà đi tìm đối phương nói chuyện!?

“Chuẩn bị những thứ trên khế ước… Sớm ngày giải quyết khế ước trên người Nhất Hiền đi.”

Trầm mặc chốc lát, cuối cùng một tên Hóa Thần lên tiếng nói chuyện.

Hai gã Hợp Đạo khác âm thầm gật đầu, hiển nhiên là đồng ý.

Ngay sau đó, thân hình của bọn họ đột nhiên biến mất không thấy đâu, không biết đã đi nơi nào.

Nhưng mà điều có thể đoán được đó là, trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn sẽ không lộ diện nữa.

Tối thiểu bọn họ sẽ không tạo ra động tĩnh gì trước khi chuyện này hoàn toàn lắng xuống.

Lý do rất đơn giản, chuyện mà bọn họ vừa trải qua ban nãy quả thực là rất mất thể diện…

Tuyết Lệ Hàn chú ý thấy bọn họ rời đi thì cười, song cũng chẳng thèm để ý tới nữa, quay đầu nói với Tô Trạch: “Chuẩn bị nhận đồ của đối phương đi, ta đoán sau chuyện này thì phần lớn sẽ ngoan ngoãn nộp ra, sẽ không gây ra chuyện gì đâu.”

“Đúng rồi, mấy người các ngươi, không cần gọi lão già nhà các ngươi ra đâu, để cho bọn họ ngoan ngoãn ở trong Liên minh là được rồi.”

Hắn nói với đám người Diệp Thanh.

Đám thiên kiêu Diệp Thanh thi nhau gật đầu, rất là cung kính, nhìn Tô Trạch không để tâm gì kia thì trong lòng bỗng thấy hâm mộ.

Quan hệ giữa Tô Trạch và Tuyết Lệ Hàn như thầy trò, rồi lại như hai ông cháu, và lại cũng như bạn, quan hệ của hai người đương nhiên sẽ làm bọn họ có hơi khiếp sợ.

“Vậy thì được, sau đó ta sẽ lại kêu bọn họ thêm chút rượu ngon vào trong đồ nộp, cũng không thể bắt lão già nhà ngươi tới một chuyến tay không được.” Tô Trạch cười ha ha nói.

“May thằng oắt ngươi còn có chút lương tâm!”

Tuyết Lệ Hàn nghe vậy thì ngay lập tức cười càng tươi hơn, tiện tay lấy một bình rượu ra uống xoàng một hớp, say ngây ngất nói: “Tốt nhất là linh tửu, loại rượu bình thường ta cũng không cần, làm ô uế miệng của ta ra.”

“Dám đưa ngươi loại lém thì ngươi cầm kiếm chém chết bọn họ luôn ấy chứ.”

Tô Trạch trợn trắng mắt, đi theo Tuyết Lệ Hàn.

Trương Mục Chi vội vàng dẫn rất nhiều thí sinh đi theo, không dám rời đi nửa bước.

Có Tuyết Lệ Hàn ở, trong lòng mọi người cũng thấy nhẹ nhàng hơn, cho dù đang ở nơi tha hương nhưng vẫn cảm thấy đáy lòng vô cùng kiên định.

Tuyết Lệ Hàn và Tô Trạch đi tuốt ở đàng trước, dọc đường đi cười ha ha trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười mắng của Tuyết Lệ Hàn. Mà điều khiến mọi người khiếp sợ chính là, Tô Trạch lại dám phản bác Hợp Đạo với dáng vẻ bệ vệ vô cùng, thậm chí còn liên tục chọc cho Tuyết Lệ Hàn tức tới dựng râu trợn mắt, mắng hắn nghịch đồ v.v… liên tục.

Trong bỗng chốc, ngoài Trương Mục Chi thì đến đám đệ tử Hợp Đạo Diệp Thanh cũng tim đập thình thịch.

Hợp Đạo tức giận cũng không phải chuyện đùa.

Song, điều khiến bọn họ thấy khó hiểu, không giải thích được, cũng càng thấy khiếp sợ hơn đó là.

Tuyết Lệ Hàn trông cứ như chẳng hề phải người bộc lộ tài năng trấn áp ba tên Hợp Đạo lúc trước, ngược lại trông giống một ông già ở cửa thôn hơn. Nói là tức giận, nhưng khóe mắt của hắn vẫn ẩn chứa ý cười, không ngừng đấu khẩu với Tô Trạch, làm gì có tí hình tượng nào của Hợp Đạo.

“Đúng rồi, ông già, ngươi nói cái loại người tu luyện đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong nhưng không nắm giữ được một đạo tắc nào, nếu muốn thăng lên tới Hóa Thần thì phải làm sao tốc độ mới nhanh được chút?”

Tô Trạch nhớ tới tình huống của Liễu vương, bèn hỏi một câu.

Bình Luận (0)
Comment