Tuyết Lệ Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Hỏi cho linh thú khế ước mới kia của ngươi hả?”
“Ừ.”
Tô Trạch gật đầu.
“Không có cách gì nhanh hết, với trình độ như nó chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn ở trong thế giới nàythì tự nhiên sẽ ngộ đạo thôi.
Còn tốc độ lĩnh ngộ sau đó có nhanh hay không, ngươi còn có căn nguyên của đạo gì gì đó, còn có nhiều mảnh vỡ đạo tắc mà đúng không?”
“Cũng có thể sử dụng ở ngoại giới sao?” Tô Trạch hỏi một câu.
“Đương nhiên là được.” Tuyết Lệ Hàn gật đầu: “Sử dụng ở đâu đều được.”
Tô Trạch gật đầu nói: “Vậy ta yên tâm rồi.”
Trong lúc nói chuyện, đoàn người Tô Trạch đã đi tới trước sứ quán.
Cường giả Hợp Đạo đến, hiển nhiên người trong sứ quán kiểu gì cũng sẽ ra đón tiếp, bọn họ cung kính, sợ có gì đó làm không tốt sẽ khiến Hợp Đạo bất mãn.
Tuyết Lệ Hàn thì lại không quan tâm tới những lễ nghi phiền phức này lắm, phất tay một cái ý bảo không cần quấy rầy tới hắn rồi sau đó vừa đi bộ xung quanh với Tô Trạch, vừa nghe Tô Trạch kể chuyện đã xảy ra ở trong thế giới Đạo Diễn.
Mặc dù hắn là cường giả Hợp Đạo, đã chứng kiến không ít chuyện.
Nhưng sau khi nghe thấy hành động của Tô Trạch ở trong thế giới Đạo Diễn thì vẫn cầm lòng không đặng liên tục cảm thán.
“Quả nhiên thằng nhãi nhà ngươi to gan lớn mật, là kẻ muốn tiền không muốn mạng!”
“Nghe ngươi nói thế thì lần này chắc ngươi đã vơ vét được không ít ha, sao đây? Gặp sư phụ tôn kính của ngươi không biết hiếu kính cho sư phụ một ít à?”
“Cấp bậc quá thấp thì đừng có lôi ra, mất mặt ta lắm, ít nhất phải là thứ như linh bảo cao giai thì mới xứng với thân phận của ta…”
Lão Tuyết lẩm bẩm nói, gật đầu lia lịa, cảm thấy yêu cầu của mình rất là hợp lý.
Tô Trạch trợn trắng mắt, hắn lười để ý tới lão già này.
“Lại còn đòi linh bảo nữa, ta đào đâu ra vũ khí cấp linh bảo cho ngươi bây giờ?”
Lão Tuyết trừng mắt, nói: “Sao ngươi không nghĩ xem, ông già ta đây chạy từ bên lãnh địa Nhân tộc tới chỗ này phải tiêu hao bao nhiêu linh lực?
Ngươi thử đi hỏi thăm đi, một cường giả Hợp Đạo đỉnh phong chạy vạn dặm tới, phí đi lại là bao nhiêu?
Hơn nữa ông đây còn ra tay giúp ngươi trấn áp ba tên Hợp Đạo nữa, tự ngươi tính thử xem số tiền này là bao nhiêu mới đủ!”
“Chỉ có mấy thứ này thôi, ngươi cầm làm mồi câu để dùng đi.”
Tô Trạch lấy một đống Ngũ Linh Phá Ách đan từ nhẫn không gian trong ra ném cho Tuyết Lệ Hàn, rồi quay đầu rời đi.
“Ấy! Thằng nhãi nhà ngươi!”
Tuyết Lệ Hàn giơ tay lên chuẩn bị ném đan dược trong tay đi, nhưng cái mũi của hắn hơi giật, ngửi thấy một mùi thơm ngát.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đan dược trong bàn tay, trong lòng bỗng có linh cảm.
Có lẽ… Sau này nếu lấy đan dược làm mồi câu thì chắc chắn cá mắc câu sẽ nhiều thêm!
Tuyết Lệ Hàn bắt đầu ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ này khả thi, trong bỗng chốc hắn cũng chẳng quan tâm Tô Trạch đi làm gì rồi.
…
Bên kia.
Tô Trạch trở về trong gian phòng của mình.
Trảm Tiên kiếm khẽ rung lên, huyết quang hiện ra, kiếm linh ngồi ở trên ghế salon một cách tự nhiên.
Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản cũng bay ra, nằm liệt xuống ghế salon của riêng mình.
Cũng chỉ có Liễu vương rõ ràng tỏ ra rất câu nệ.
Dù sao cũng mới nhập bọn, nên có chút tách biệt với đám người cũ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần đợi qua một thời gian ngắn là quan hệ giữa bọn họ sẽ tự hòa hợp hơn rất nhiều.
“Lão Tuyết nói, với trình độ như ngươi thì chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn, thì có thể nắm giữ đạo tắc rồi.”
Tô Trạch vừa nói vừa lấy một khối căn nguyên của đạo lớn từ trong túi không gian ra ném cho Liễu vương: “Thứ này ở trong thế giới Đạo Diễn ngươi không dùng được, nhưng ở chỗ này thì rất hữu dụng.
Sớm ngày nắm giữ đạo tắc, tăng độ khống chế đạo tắc của mình lên, đến lúc đó ngươi thăng lên tới Hóa Thần thì ta đây sẽ mạnh hơn rồi.”
Liễu vương vội vàng nhận căn nguyên của đạo, thu vào trong cơ thể của mình.
Từ nguồn cội, căn nguyên của đạo này vẫn là thứ mà nó tự mình ngưng tụ ra.
Bây giờ lại về tới trên tay của nó, nhưng tác dụng rõ ràng là lớn hơn trước rất nhiều!
Vừa tiếp xúc căn nguyên của đạo, Liễu vương đã mơ hồ cảm giác được bản thân lĩnh ngộ được gì đó.
Hình như có thứ gì đó như muốn xuất hiện ở trong đầu của mình.
“Chủ nhân, có lẽ ta phải bế quan một thời gian ngắn.” Liễu vương nói.
Tô Trạch gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng mà trước khi Liễu vương bế quan thì vẫn phải làm chuyện chính đã.
“Qua đây cả đi.”
Hắn đánh tiếng, mấy người Tiểu Thanh lập tức hiểu ra, cao hứng phấn chấn vọt tới trước mặt Tô Trạch.
Thấy dáng vẻ hưng phấn của bọn họ, Liễu vương lập tức thấy hơi nghi ngờ, không biết là có chuyện gì nữa.
Nhưng mà nó vẫn ngoan ngoãn xếp hàng, đứng ở phía sau Hắc Đản.
Trên mặt Tô Trạch lộ ra nụ cười, duỗi ngón tay về phía Tiểu Thanh với vẻ khá là mong đợi.
Sau khi thăng tới Nguyên Anh cảnh, không những có thêm một đối tượng để truyền và trả lại, hạn mức cao nhất trong mỗi lần truyền cũng tăng lên tới chục ngàn năm.
Nhiều hơn năm trăm năm ước chừng gấp hai mươi lần.
Quá trình truyền Tô Trạch đã vô cùng quen thuộc, lập tức bắt đầu truyền.
“Ngươi truyền tu vi một vạn cho Thanh Giao!”
“Kích hoạt chức năng truyền và trả lại!”
“Đang lựa chọn bội số trả lại!”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là năm mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi năm trăm ngàn năm!”
Thoáng cái, tu vi còn thừa tăng thêm một chuỗi con số.
Đương nhiên, so với tổng số hai tỷ vốn cố thì năm trăm ngàn này không đáng là bao.
Tô Trạch cũng coi như hài lòng với kết quả này, ngay sau đó lại bắt đầu truyền cho Tiểu Hỏa và Hắc Đản.
Tổng cộng là một trăm hai mươi lần, thu được tu vi một triệu hai mươi ngàn năm!
Lúc đến lượt Liễu vương thì nó vẫn chẳng hay biết gì.
Hoàn toàn không hiểu chuyện đang xảy ra nữa.
Sao chủ nhân nhấn lên đỉnh đầu của các ngươi một cái mà các ngươi lại tỏ ra hưởng thụ như vậy?
Chẳng nhẽ là bị thần kinh à!?
Ôm suy nghĩ nghi ngờ khó hiểu đó ở trong lòng, Liễu vương đứng ở trước mặt Tô Trạch.
Song sau một khắc, tất cả nghi ngờ khó hiểu đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt!