Trong đó Ngũ Linh Phá Ách đan là có tác dụng với người tu luyện Kim Đan, sau khi dùng thì độ khó khi đột phá đến Nguyên Anh cảnh sẽ nhỏ hơn một chút.
Mà Tam Âm Huyền Dương đan thì có hiệu quả đối với linh lực, Nguyên Nhất Hư linh đan thì lại là đan dược dành riêng cho thần hồn.
Ba loại đan dược này không có tác dụng gì mấy với Tô Trạch, trên cơ bản là không có hiệu quả gì hết.
Vì vậy, hiển nhiên Tô Trạch sẽ không giữ lại cho chiếm diện tích làm gì, đều thu hồi hết.
Ngũ Linh Phá Ách đan thu hồi có giá trị ít nhất, nhưng được cái nó nhiều, có khoảng hơn chục ngàn viên.
Một viên tu vi chục ngàn, ước chừng mang lại cho Tô Trạch số tu vi là một trăm triệu năm!
Số lượng của Tam Âm Huyền Dương đan và Nguyên Nhất Hư linh đan có hơi ít nhưng giá trị lại cao hơn Ngũ Linh Phá Ách đan.
Hai loại đan dược này cộng dồn lại cũng mang về cho Tô Trạch số tu vi là một trăm triệu năm!
Còn về Hồi Hồn đan, Tô Trạch không thu hồi.
Dù sao cũng là đan dược sử dụng để chữa thương, nên kiểu gì cũng có tác dụng, tạm thời giữ lại, nếu sau này không cần dùng tới thì lại thu hồi.
Sau một phen hì hục, tu vi còn thừa của Tô Trạch đã đạt đến tới hai tỷ bốn trăm bốn mươi tám triệu bảy trăm ngàn!
Tu vi gần đạt tới hai tỷ năm trăm triệu!
Tô Trạch hài lòng gật đầu, đứng lên đi ra khỏi phòng tu luyện.
Mà đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
Tô Trạch đúng lúc đi tới cửa, phát hiện là Diệp Thanh, bèn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Diệp Thanh khá là hưng phấn nói: “Trạch ca, người của bộ tộc Huyền Dương đưa đồ tới, ngươi mau đi xem thử đi!”
“Ta thấy trong đó có rất nhiều thứ tốt, bọn họ cũng coi như tử tế, không tìm mấy thứ vứt đi tới để gom cho đủ số!”
Tô Trạch nghe vậy nhướn mày, lúc này cũng bị gợi hứng thú.
Thật ra thì đối phương có gom đồ bỏ đi vào thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao hắn cũng thu hồi hết cả mà, đồ có vô dụng tới đâu đi chăng nữa thì cuối cùng chỉ cần tổng số tu vi đạt tới mức quy định là được!
Chỉ mỗi tội có hơi phiền phức thôi.
Đương nhiên, đối phương không làm thế thì tốt hơn, bớt đi được khối thời gian.
Tô Trạch quay đầu lại nói gọi đám kiếm linh.
Nhưng hiển nhiên, thứ chiếu ở trong màn ảnh kia có sức hấp dẫn hơn việc ra ngoài xem đồ của bộ tộc Huyền Dương đôi chút.
Đám kiếm linh không có hứng thú, phất tay ý bảo Tô Trạch đừng quấy rầy mình.
Tô Trạch lắc đầu, xoay người theo Diệp Thanh đi ra ngoài.
Ở cửa sứ quán.
Một đội nhân mã cung kính đứng, bên cạnh là một đống bảo vật, vải màu đạy ở phía trên cũng không che dấu được ánh sáng sặc sỡ ở bên trong.
Để tỏ thành ý của mình, cũng vì tránh cho Tô Trạch lấy đồi rồi lại quỵt nợ.
Bộ tộc Huyền Dương cố ý mang đồ tới ban ngày ban mặt như thế, vừa khéo để vô số người xem ở xung quanh làm chứng.
Tô Trạch nhìn lướt qua bèn nở nụ cười.
Hình như còn nhiều hơn trên khế ước một chút.
Xem ra bộ tộc Huyền Dương bị lão Tuyết dọa sợ rồi nên cố ý chuẩn bị thêm chút bảo vật để tỏ lòng áy náy đây mà.
Tô Trạch cười tươi đi ra ngoài, đi tới trước mặt người dẫn đội, rồi gật đầu cười với Ôn Nhất Hiền ở một bên, hắn nhiệt tình cứ như gặp lại cố nhân vậy.
“Ôn huynh đệ, tới rồi sao?”
“Mau mau mau, mau vào uống chén trà.”
“Diệp Thanh? Sao lại không tinh mắt thế cơ chứ? Mau đi pha trà cho Ôn huynh!”
Nói rồi, Tô Trạch khiển trách Diệp Thanh đang đứng bên: “Đi mai đi mau.”
Nghe thấy lời của Tô Trạch, sắc mặt của Ôn Nhất Hiền càng ngày càng đen.
Con mẹ nó ông đây thành anh em với ngươi từ bao giờ!?
Ta chỉ hận không xé nát được cái miệng của ngươi ra, mà ngươi còn đứng ở đây xưng huynh gọi đệ với ta á!
Hắn chửi bới điên cuồng ở trong lòng, nhìn Tô Trạch đang tỏ ra nhiệt tình ở trước mắt, sắc mặt đen như đáy nồi, ho nhẹ một tiếng nói: “Không cần, bọn ta còn có việc nữa, ngươi kiểm lại xem, nếu như đủ số lượng rồi thì khế ước của chúng ta đã xong!”
“Ồ, vậy thôi.”
Tô Trạch vội gật đầu, kéo Diệp Thanh lại rồi kêu hắn kiểm tra giúp.
Trên thực tế, cho dù nghe thấy Tô Trạch kêu mình đi đi pha trà thì Diệp Thanh cũng chẳng nhích một bước nào.
Thấy cảnh đó, Ôn Nhất Hiền hậm hực không lên tiếng, sắc mặt đen sì sì.
Có sự trợ giúp của Diệp Thanh, chẳng mấy chốc Tô Trạch đã kiểm xong giá trị của bảo vật mà bộ tộc Huyền Dương đưa tới là chính xác.
“Đủ số lượng chưa?” Ôn Nhất Hiền đen mặt hỏi.
“Đúng rồi, không sai, không hổ là bộ tộc Huyền Dương, ra tay hào phóng, không thiếu một cân một lạng nào.”
Tô Trạch gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã chốt.
“Nếu vậy thì khế ước giữa chúng ta cũng coi như đã xong rồi đúng không?” Ôn Nhất Hiền hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
Nói rồi, Tô Trạch lấy một xấp khế ước đại đạo vàng lấp lánh ra, rồi sau đó rút một tờ khế ước từ trong đó và tiêu hủy ngay trước mặt của bộ tộc Huyền Dương.
Nhìn thấy một xấp khế ước dàu cộp kia, khóe miệng của những người tu luyện vây xem ở xung quanh đều giật giật, ánh mắt nhìn về phía Tô Trạch cũng thay đổi.
Lúc trước không có người tu luyện thống kê nên hiển nhiên bọn họ cũng không biết Tô Trạch cầm bao nhiêu khế ước trong tay.
Bây giờ nhìn thì thấy một xấp dày cộp, ít nhất có hơn một ngàn tờ đó!
Người này… Khốn nạn quá!
Nhìn thoáng qua khế ước đại đạo trong tay Tô Trạch, rồi lại nhìn thoáng qua bảo vật mà bộ tộc Huyền Dương đưa tới.
Trong bỗng chốc, hô hấp của không ít người tu luyện đều trở nên dồn dập hơn!
Không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là một khoản kếch sù!
Tiền tài động nhân tâm, có những lúc chỉ cần bày ra đủ lợi ích thì có thể khiến cho rất nhiều người tu luyện bình thường bí quá hoá liều.
Lúc này trong lòng của không ít người tu luyện đã có chút tâm tư không đứng đắn rồi.
Song đúng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh vang bên tai của bọn họ.
Ngay sau đó một cơn đau nhói xuất hiện, cứ như thể bắt nguồn từ sâu trong linh hồn, không tài nào nhịn nổi!
Một loạt tiếng rên vang lên.
Trên bầu trời, thậm chí còn có một nhóm cường giả ngã xuống đất luôn.