Chương 488:
Sau đó, rất nhiều chủng tộc như bộ tộc Địa Tinh, bộ tộc Ngưu Đầu Nhân… cũng lựa chọn phương pháp này.
Che dấu khí tức cùng khuôn mặt của mình rồi giao đồ cho Tô Trạch, sau đó đợi khế ước tiêu hủy xong thì xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua dần, khế ước đại đạo trên tay Tô Trạch càng ngày càng ít.
Từ ban đầu gần hai ngàn tờ giảm xuống một ngàn tờ, sau đó là năm trăm tờ, cuối cùng còn không tới một trăm.
Khế ước ít đi rất nhiều, tu vi cũng đang không ngừng tăng trưởng.
Từ lúc mới bắt đầu chỉ có hai tỷ bốn giờ đã đạt tới cột mộc tu vi ba tỷ.
Cũng không lâu lắm con số này sẽ lại cắn mốc bốn tỷ ức!
Khi khế ước trong tay Tô Trạch còn lại không tới một trăm tờ thì tu vi còn thừa đã đạt tới năm tỷ hai trăm triệu tròn!
Tu vi còn thừa tận năm tỷ hai trăm triệu!
Thật ra thì con số này cũng không không nhiều lắm.
So với ban đầu thì cũng chỉ tăng lên thêm số tu vi là gần ba tỷ thôi.
Quy đổi ra thì hắn thu hồi được từ mỗi thí sinh số tu vi hơn một triệu năm.
Trong đó phần lớn tu vi là từ các thiên kiêu!
Nếu như không có bọn họ, thì một ngàn sáu, một ngàn bảy trăm thí sinh còn lại kia, số tu vi học cấp sẽ càng ít hơn!
Đây cũng là chuyện không xoay chuyển được, phần lớn thí sinh đều là quỷ nghèo.
Nếu như ra giá quá cao thì chắc chắn đối phương sẽ không tri trả dứt khoát, còn lãng phí thời gian của Tô Trạch.
Bây giờ cũng không tệ lắm, trên cơ bản thì khế ước sắp xử xong hết rồi.
Còn hơn tám mươi khế ước dư lại, Tô Trạch xem chừng cũng không tới tu vi một trăm triệu.
Nếu tính cả thì đến lúc đó tu vi còn thừa của hắn chắc sẽ đạt tới năm tỷ ba trăm ngàn!
Đây là một con số khổng lồ.
Tô Trạch đoán, nếu như cực hạn của Nguyên Anh cảnh không quá khác người thì chắc là đủ cho hắn dùng tới Hóa Thần cảnh.
Còn về chuyện lúc tới Hóa Thần cảnh có đủ dùng hay không thì khả năng cao là không rồi.
Nhưng khi đó, hiển nhiên sẽ có con đường mò tu vi khác, bây giờ không cần quan tâm tới những thứ đó.
Nhìn tu vi còn thừa trong giao diện hệ thống, tâm trạng của Tô Trạch rất tốt, nên người cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Mỗi ngày ngoài kích hoạt chút hạt giống Long Tượng thì là giúp mấy người Tiểu Thanh tinh luyện huyết mạch, sau đó là xàm xí với lão Tuyết.
Trong số bảo vật mà các chủng tộc đưa tới, Tô Trạch yêu cầu bọn họ mang tới rất nhiều rượu ngon.
Những thứ này rất có giá trị nhưng lại vào bầu rượu của lão Tuyết hết!
Có những rượu ngon này hối lộ, lão Tuyết đã kể về không ít chuyện phong lưu xưa kia của mình.
Tô Trạch nghe thì cũng coi là truyện cười, nhưng hắn không ngờ hôm nay lại chợt được nghe một chuyện làm hắn thấy có hơi khiếp sợ.
Chỉ thấy.
Lão Tuyết ôm bầu rượu, uống ực một hớp lớn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói ra thì lại làm người ta kinh ngạc khôn cùng.
…
“Cái gì!?”
Tô Trạch kinh hô một tiếng, sắc mặt chợt đổi, nhảy phắt dậy từ chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào lão Tuyết, cứ như thể nghe được chuyện gì khó lường vậy.
Trên thực tế, chuyện mà bây giờ hắn nghe thấy nếu mà truyền ra ngoài thì đúng là chuyện kinh thế hãi tục, có thể làm giới tu luyện cho tới cả thế giới Vạn Tộc đều dấy lên sóng to gió lớn!
“Thằng nhãi nhà ngươi, đừng bày cái vẻ chưa thấy sự đời đó ra được không?”
Lão Tuyết cười phì một tiếng, liếc Tô Trạch một cái với vẻ khinh bỉ, ngay sau đó lại từ rót cho mình một chén rượu, từ từ thưởng thức.
“Ta chưa thấy sự đời á!?”
Mặt mày Tô Trạch có hơi vặn vẹo, hắn đi tới muốn cướp chén rượu trong tay lão Tuyết.
Nhưng lão Tuyết là cường giả Hợp Đạo thì sao sẽ để Tô Trạch được như ý chứ.
Hắn hơi nghiêng người, né đi cái tay kia của Tô Trạch, trừng mắt, trách mắng: “Được rồi được rồi, người bày cái thái độ gì ra đây, nếu để truyền ra thì chẳng phải Tuyết Lệ Hàn ta sẽ phải mang cái tiếng không biết dạy đồ đệ à?”
Hắn vừa nói vừa uống rượu trong chén, chép chép miệng, vẻ mặt hưởng thụ.
Tô Trạch nóng nảy thật rồi.
Lão già chết tiệt này còn ra vẻ lạnh nhạt thong dong, e là đang cố ý trên chọc mình đây!
“Ngươi gấp làm gì? Nói cho ngươi biết chuyện này cũng chỉ là báo cho ngươi trước thôi. Nếu ngươi muốn tiếp xúc tới chuyện này thật thì còn phải mất một thời gian ngắn nữa.”
Lão Tuyết nhìn thấy Tô Trạch gấp gáp thì buông bầu rượu xuống, lại khôi phục về vẻ trịnh trọng trước đó.
“Sao ta không nóng nảy cho được? Địa Tiên giới? Đó có thể là nơi cuối cùng mà cha mẹ ta tới!”
Tô Trạch cau mày, xoay quanh không ngừng, không biết suy nghĩ cái gì.
Ở bên ngoài thế giới Vạn Tộc lại có một đại thế giới lớn hơn, kinh khủng hơn!
Đây là chuyện mà ban nãy lão Tuyết lúc uống rượu đã nói ra với vẻ mặt lạnh nhạt.
Điểm này Tô Trạch đã có suy đoán từ trước nên cũng không thấy kinh ngạc lắm.
Điều làm hắn thấy gấp gáp khiếp sợ chính là, cái nơi gọi là Địa Tiên giới kia hình như là dị giới mà trước đó bản thân luôn tìm kiếm!
Sau khi Tô Trạch trở thành người tu luyện thì mục tiêu lớn nhất, cũng là động lực lớn nhất của hắn đó là tìm ra nguyên nhân năm đó cha mẹ hắn mất tích!
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đây là kiên trì lớn nhất của hắn.
Năm đó hắn biết được có sinh vật không xác định xuất hiện ở trong khe không gian nên đã dẫn tới việc một đội thám hiểm toàn quân bị diệt từ trong Viện nghiên cứu Không gian dị độ.
Mà cha mẹ của mình cũng đã mất tích trong lúc đó.
Ông ngoại Chung Sấu Hổ của mình đã nói, có khả năng bọn họ vẫn chưa chết, mà là bị đưa vào trong thế giới kia.
Tô Trạch biết khả năng này không lớn lắm, hoặc đổi cách nói là cực kỳ thấp, gần như không thể xảy ra.
Nhưng đã là người thì vẫn luôn cần có chút hi vọng, có hi vọng thì cũng cuộc sống mới có ý nghĩa.
Có hi vọng thì sẽ có động lực để bước tiếp, sẽ luôn đi về phía mục tiêu.
Dù mục tiêu kia là có khó hoàn thành tới đâu thì chung quy cũng là thứ làm người ta luôn cất bước đi về phía trước, nhìn về phía trước.