Có rất nhiều thí sinh lấy được nhiều thứ tốt ở trong thế giới Đạo Diễn đều thi nhau đột phá, thực lực tiến bộ vượt bậc, người thăng tới Nguyên Anh cảnh có không ít.
Trên cơ bản thì những thí sinh được vào thẳng trong trận chung kết, không đột phá đến Nguyên Anh thì cũng là đột phá tới Kim Đan đỉnh phong, cách Nguyên Anh cảnh cũng không xa!
Mà hầu hết thí sinh còn sống đi ra từ trong thế giới Đạo Diễn, dù ít dù nhiều thì cũng sẽ có tiến bộ về thực lực.
Thiên phú tốt thì tiến bộ nhiều hơn, thiên phú kém thì tiến bộ ít hơn.
Mặc dù Tô Trạch cũng không quan tâm lắm tới chuyện này, nhưng lại có người còn quan tâm hơn cả hắn.
Diệp Thanh cùng với mấy thiên kiêu thỉnh thoảng lại xuất hiện, nói cho hắn biết một vài tin tức mới nhất.
Trong đó bao gồm hình như Thần tử của Hồn tộc Hồn Vô Nhai đã bắn tiếng, lúc đánh trận chung thì chắc chắn sẽ đánh bại Tô Trạch.
Không chỉ hắn, mà những thiên kiêu khác đều đã coi Tô Trạch trở thành mục tiêu của mình rồi.
Lý do rất đơn giản, danh hiệu hạng nhất của cuộc thi dự tuyển đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả thí sinh thiên kiêu, bọn họ đều thử trình độ và thực lực của Tô Trạch một lần!
“Hiện giờ mấy tên kia đều muốn đánh gục Trạch ca để chứng minh thực lực của mình.” Phượng Khánh cười nói.
Diệp Thanh cười phì một tiếng đầy khinh thường, thản nhiên nói: “Toàn một đám không biết trời cao đất rộng thôi, đánh gục Trạch ca á?
Những tên kia đánh ta gục được trước đã rồi hẵng tính!”
“Ngươi đừng nói nữa, ta đoán ngươi cũng bị rất nhiều thí sinh theo dõi rồi đấy. Suy cho cùng thì lần này Nhân tộc chúng ta đã chiếm hết nổi bật rồi còn đâu.
Tất cả thí sinh không một ai thương vong, hơn nữa mọi người đều lọt vào trong đấu bán kết, Trạch ca hạng nhất của cả cuộc thi dự tuyển, mà cái thành tích năm trăm mấy ngàn mảnh vỡ đạo tắc đó của ngươi cũng đưa ngươi lọt vào trong hai mươi hạng đầu!
Mặc dù số mảnh vỡ đạo tắc của mấy người bọn ta không nhiều như hai người các ngươi, nhưng thành tích đã vượt qua không ít thiên kiêu rồi, thứ hạng ở trên bảng xếp hạng tổng cũng cao lắm đấy!
Chỉ thành tích này thôi cũng đã đủ để bọn họ coi chúng ta thành mục tiêu để dương danh nổi tiếng rồi.
Còn về Trạch ca thì còn ghê hơn, danh tiếng của hắn nhiều quá, đã thế chuyện mà Trạch ca làm ở trong thế giới Đạo Diễn đã bị truyền ra rồi.
Ngươi biết hiện giờ bọn họ đều gọi Trạch ca là gì không?”
Phượng Khánh chém bay nóc nhà, hắn hiểu rất rành mạch về những chuyện này, thực hiển nhiên hắn rất hay chú ý tới những chuyện đó.
“Ồ?”
Tô Trạch cũng tò mò, hỏi: “Bọn họ lại gán cho ta cái ngoại hiệu gì nữa thế?”
“Nguồn gốc của tai họa!”
Phượng Khánh cố nén cười nói, lén nhìn Tô Trạch, muốn biết hắn có biểu cảm thế nào.
Khi nghe nói như thế thì mặt Tô Trạch đờ ra, ngay sau đó thì sắc mặt đen như đáy nồi.
Nguồn gốc của tai họa?
“Ý gì đây? Không đánh thắng được ta thì quay ra công kích về mặt nhân thân à? Có phải là do mấy tên ở tộc Huyết Thần hoặc là bộ tộc Địa Tinh truyền ra không? Cố ý đây mà, ta thấy lũ đó chán sống rồi!”
Trong ánh mắt của Tô Trạch toát lên sự tàn nhẫn.
“Bọn họ nói ngươi đi tới đâu thì chỗ đó sẽ chẳng có chuyện tốt gì, không xảy ra một cuộc đại chiến thì xuất hiện thú triều gì gì đó, hoặc là làm mười mấy cường giả Nguyên Anh đuổi giết gì gì…
Tóm lại ý của bọn họ là chỉ cần ở trong phạm vi có mặt ngươi thì chắc chắn sẽ bị xui xẻo, cho nên bọn họ mới gọi ngươi là nguồn gốc của tai họa, dù ngươi có xuất hiện ở chỗ nào đi chăng nữa thì vẫn có thể…”
Phượng Khánh nghẹn cười giải thích, nhưng rồi lại bị Tô Trạch giơ tay cắt ngang.
“Được rồi!”
Sắc mặt của Tô Trạch biến thành màu đen, cắn răng nói: “Nói xấu! Đây là nói xấu trắng trợn!”
Mấy người ở bên thấy buồn cười, nhưng thấy sắc mặt đen sì của Tô Trạch thì lại cố nhịn.
Ngay lúc Tô Trạch đang thấy tức giận vì danh dự của mình bị tổn hại.
Bên ngoài sứ quán truyền tới dao động không gian.
Tô Trạch phát hiện đầu tiên, tản thần niệm ra quan sát, sau khi dao động không gian xuất hiện thì tới lượt thần niệm của hai cường giả Hóa Thần.
Sau khi phát hiện người ở cửa là sứ giả của Thiên cung mặc đồ trắng thì mày của Tô Trạch cau lại, từ tốn nói: “Xem ra đã có địa điểm của trận chung kết rồi!”
Đầu tiên thì mọi người tỏ ra sửng sốt, sau đó thì trên mặt cũng lộ ra vẻ căng thẳng và hưng phấn.
Không lâu lắm, hai cường giả Hóa Thần đi về phía bọn họ.
“Địa điểm của trận chung kết xuất hiện, ở trong Linh Hư động thiên gần Đông Hải!”
Một cường giả Hóa Thần nói rồi đưa trang giấy màu vàng đang cầm trong tay cho Tô Trạch, cười nói: “Ngày mai bọn ta sẽ lên đường qua đó, lúc tới nơi thì đấu bán kết chắc cũng kết thúc rồi. Đến lúc đó những thí sinh thăng cấp sẽ tới thẳng đó luôn.
Các ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, đoán chừng đến lúc đó cũng chẳng có mấy thời gian để điều chỉnh đâu!”
Sau khi nói xong, bọn họ xoay người rời đi, trả lại không gian cho đám thiên kiêu Tô Trạch.
“Cuối cùng cũng bắt đầu!?” Diệp Thanh hưng phấn nói.
“Linh Hư động thiên.” Phượng Khánh lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ là tiểu thế giới mà đại năng mở ra tới sao?”
“Chắc thế, cho dù không phải thì độ dày của linh lực ở trong đó chắc cũng là cao nhất, nếu không thì sẽ chẳng gọi là động thiên.”
Đỗ Dao gật đầu, nói với vẻ chắc chắn.
“Được rồi.”
Tô Trạch khoát tay, nói: “Về hết đi, chuẩn bị một chút, điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt vào!”
Đám người Diệp Thanh gật đầu, Sau khi chào một tiếng thì vội vàng xoay người rời đi.
Tô Trạch cũng trở về gian phòng của mình, nhưng hắn cũng chẳng thấy căng thẳng mấy, lười nhác trở về trong phòng tu luyện của mình để kích hoạt thêm một vào hạt giống Long Tượng.
…
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Hôm sau.
Chúng thiên kiêu đã tập hợp xong từ sớm.
Tô Trạch ăn mặc chỉnh tề, kêu mấy người Tiểu Thanh rồi đi tới trước mặt của mọi người, chào hai cường giả Hóa Thần ở phía trước xong thì đi vào trong đội ngũ đằng trước.
Hai cường giả Hóa Thần không nói gì nhiều, sau khi nói với người của sứ quán một lúc thì lấy phi thuyền ra luôn.