Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 50 - Chương 50: Rốt Cuộc Tiểu Tử Tô Trạch Này Có Thân Phận Gì?

Chương 50: Rốt cuộc tiểu tử Tô Trạch này có thân phận gì? Chương 50: Rốt cuộc tiểu tử Tô Trạch này có thân phận gì?

Công cụ tìm kiếm mạnh mẽ bắt đầu tìm kiếm thông tin về Tô Trạch trong cơ sở dữ liệu.

Trong tích tắc.

Từng điều từng điều xuất hiện.

Thang Nghĩa bấm xem từng cái một.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bèn cau mày.

“Tại sao không có thông tin then chốt nào cả?”

Trên màn hình hiển thị rất nhiều thông tin vụn vặt.

Chủ yếu là những thông tin cơ bản.

Trong hơn mười năm qua, cuộc sống của Tô Trạch không khác gì những người bình thường, thậm chí còn chẳng có gì nổi bật, hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Điều này đã hình thành nên sự chênh lệch rõ ràng với Tô Trạch hiện giờ.

Thậm chí… Khiến người khác cảm thấy không phải là một người.

Cha mẹ hắn đâu?

Thang Nghĩa âm thầm nghĩ đến, lập tức bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan.

Nhưng kết quả tìm kiếm khiến Thang Nghĩa kinh ngạc.

Trên màn hình một mảnh trống trơn, chỉ có một dòng chữ nhỏ xuất hiện.

“Thông tin này là tài liệu tuyệt mật, bạn không có quyền hạn tương ứng để truy hỏi!”

Tài liệu tuyệt mật!??

Trong mắt Thang Nghĩa hiện lên vẻ kinh ngạc.

Phải biết rằng, cấp độ quyền hạn của hắn cũng không thấp, đủ để biết được rất nhiều thứ.

Mà bây giờ, hoàn toàn không đủ tư cách để tra tìm thông tin của cha mẹ Tô Trạch!

Điều đó có nghĩa là gì?

Thân phận của cha mẹ Tô Trạch tuyệt đối không bình thường!

Nhưng càng như vậy, hắn càng tò mò.

Thang Nghĩa ánh mắt lóe lên, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng, hắn quyết định đăng xuất khỏi tài khoản của mình.

Sau đó, hắn nhập lại mật khẩu của một tài khoản khác.

Sau khi đăng nhập thành công, giao diện trang web không giống như trước.

Hắn nhập lại các từ khóa lúc trước và bắt đầu tìm kiếm.

Sau đó.

Kết quả tìm kiếm vẫn không thay đổi.

Hắn vẫn không đủ tư cách để xem các thông tin liên quan!

Choang một tiếng.

Ly nước trong tay Thang Nghĩa nát vụn, rơi xuống đất thành bột.

“Vẫn không xem được?!”

Kinh ngạc biến thành kinh hoàng.

Tài khoản này có quyền hạn cấp hai!!!

Về cơ bản, hầu hết các tài liệu bí mật đều có thể được tra được!

Nhưng vẫn không thể kiểm tra được thông tin của bố mẹ Tô Trạch!

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Trong đầu Thang Nghĩa lóe lên, các loại suy đoán khác nhau xuất hiện.

Nếu như bản thân đoán không sai.

Cha mẹ của Tô Trạch hoặc là những người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, là đại lão cấp quan trọng!

Hoặc nhân vật đứng đầu trong ngành chủ chốt nào đó!

Hoặc là truyền nhân của một thế gia hàng đầu.

Nhưng khả năng này nhỏ hơn một chút.

Bởi vì người của những đại gia tộc đó, hắn đều biết hết, không có người nào phù hợp điều kiện cả.

Nhưng cho dù là loại nào đi nữa, thân phận của Tô Trạch tuyệt đối không đơn giản!

Thang Nghĩa tắt màn hình, rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc tiểu tử Tô Trạch này có thân phận gì?

Thiên tài như vậy tại sao lại xuất hiện ở thành phố Giang Nam?

Lại vì nguyên nhân gì mà trước đây lại khiêm tốn như vậy?

Từng nghi vấn xuất hiện.

Trong đầu Thang Nghĩa đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Nếu như đánh giá như vâỵ, nhà họ Lâm có vẻ như đang leo cao…

Hắn cười cười và thôi không suy nghĩ vấn đề này nữa.

Mặc kệ thân phận thực sự của Tô Trạch là gì, chỉ cần biết rằng hắn là học sinh trường mình la được.

Còn những bí mật được giấu diếm kia…. Kệ nó đi.

… . . .

Mặt khác.

Trong phòng học, Lâm Diệu Y vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Tô Trạch bước vào.

Nàng lập tức nhớ ra những chuyện xảy ra trong rừng rậm Man Hoang, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên.

Nhưng nàng vẫn nhớ những gì Vương Lâm đã dặn dò nàng.

“Tô Trạch ...” Lâm Diệu Y nhỏ giọng nói.

“Hả? Sao vậy?” Tô Trạch hỏi.

Lâm Diệu Y nói: “Là như vậy, ông ngoại ta muốn gặp ngươi.”

Tô Trạch sững sờ, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

“Gặp ta? Ông ngoại ngươi sao lại muốn gặp ta?”

Lâm Diệu Y nhớ đến Vương Lâm đã nói qua, khi Tô Trạch không chủ động nói về đơn thuốc mới thì không được chủ động mở miệng.

Vì vậy, nàng nói, “Ông ngoại ta đã nghe về những chuyện xảy ra trong rừng rậm và muốn đích thân cảm ơn ngươi ...”

Sau khi nghe Lâm Diệu Y thuật lại, Tô Trạch suy nghĩ một lát và nhận lời.

Ông ngoại của Lâm Diệu Y hình như có nhiều nghiên cứu về việc luyện đan, Tô Trạch sớm đã nghe nói.

Mà hắn gần đây cũng vừa mới nghiên cứu về phương diện này, trong lòng có chút ngờ ngợ, vừa hay xem thử có thể hỏi han được không.

Nếu như có người chỉ điểm, bản thân có thể bớt đi đường vòng, càng có thể đem nhiều tu vi vào mặt võ thuật hơn.

Vậy là cả hai đã hẹn xong thời gian.

Chính là vào cuối tuần ba ngày sau.

“Nhân tiện.” Lâm Diệu Y nghĩ tới điều gì đó, “Lần trước chúng ta ở khu rừng rậm, bọn Đường Kiệt không phải đã rời đi rồi sao? Sau đó triều thú xuất hiện, bọn họ vừa vặn đối mặt triều thú......”

Tô Trạch hỏi, “Cái gì? Họ bị thương rồi?”

Lâm Diệu Y lắc đầu nói: “Không phải, bọn họ đã chết.”

Tô Trạch sửng sốt, không nghĩ sẽ là câu trả lời này.

Trong lòng hắn có hơi phức tạp.

Người quen bên cạnh mình lại chết đi như vậy, thật khó để người ta có thể tiếp nhận trong nhất thời.

Mặc dù tam quan của hai người đó ít nhiều có phần bất chính nhưng không sai đến mức phải chết.

Tuy nhiên, thế giới của người tu luyện lại tàn khốc như vậy.

Tử vong và bị thương là chuyện thường thấy nhất.

Bạn bè xung quanh có khả năng bị thương nặng hoặc là chết đi trong một trận chiến.

Ngay cả bản thân cũng vậy.

Nếu không thể chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với tất cả những điều này thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu tổn thất lớn.

Lâm Diệu Y là một luyện đan sư, không mấy nổi bật về phương diện chiến đấu, lại thêm nguyên nhân là một cô gái.

Rất nhạy cảm với chuyện này.

Tô Trạch nhận ra nàng có gì đó không ổn nên lên tiếng an ủi.

“Ngươi cũng đừng vì vậy mà tự trách, loại chuyện này vốn không thể tránh khỏi, nguyên nhân cũng không phải tại ngươi, nếu bọn họ đã lựa chọn trở thành người tu luyện, nên có giác ngộ như vậy mới phải.”

Lâm Diệu Y gật đầu, nặn ra một nụ cười nói: “Cám ơn Tô Trạch.”

Tô Trạch xua tay, tỏ ý rằng nàng không cần phải khách sáo như vậy.

Một buổi sáng sớm nào đó.

Trong ánh mắt oán hận của Tiểu Thanh, Tô Trạch vẫn đặt tay lên quả trứng Hỏa Diễm Điểu.

“Ngươi truyền cho Hỏa Diễm Điểu tu vi một năm!”

“Phát động năng lực truyền và trả lại!”

“Đang lựa chọn bội số trả lại!”

“Bội số trả lại lần này của ngươi là sáu mươi lần!”

“Bạn đã có được sáu mươi năm tu vi!”

Tô Trạch vui sướng, vận khí trong những ngày qua đều không tệ, bội số trả lại mỗi lần đều rất cao.

Bình Luận (0)
Comment