Nơi xa.
Hồn Vô Nhai nhìn liếc Tô Trạch một cái, xong sau đó không nhìn nữa, nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ đợi.
Hầu hết những thiên kiêu, cường giả khác đều như thế, ví dụ như Phượng Thái Vi, Doãn Chính Đức, Orlando v.v… sau khi nhìn thoáng qua Tô Trạch thì quay đầu đi.
Những thí sinh như bọn họ, khinh thường tạo áp lực hoặc là khiêu khích bằng ánh mắt.
Từ vinh dự cho tới danh tiếng, chỉ cần đợi đến trận chung kết cuối cùng thời điểm là biết rõ ngay thôi!
Thời gian trôi qua dần, càng ngày càng nhiều phi thuyền xuất hiện.
Những thí sinh vào thẳng chung kết đều đến đông đủ.
Mà cùng lúc đó.
Trên biển lớn mênh mông ở phía trước.
Không gian bỗng bắt đầu vặn vẹo, trong đó xuất hiện một cánh cửa khổng lồ, bên trong cánh cửa ấy hiện ra một lục địa tựa như như thế ngoại đào nguyên.
Linh khí dồi dao tuôn trào ra từ trong đó, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, tràn ngập trong không trung.
Trong cánh cửa, những cường giả mặc đồ trắng đứng nghiêm.
Sau khi cánh cửa ổn định thì những cường giả trong đó đều bay ra, hắng giọng nói: “Trong Linh Hư động thiên, trước khi trận chung kết bắt đầu, tất cả thí sinh không được tư đấu!
Như có người không tuân theo thì sẽ hủy bỏ tư cách đấu trận chung kết!”
Quy củ chỉ có một điều này thôi, sau đó hàng loạt lưu quang xuất hiện ở trên mỗi một phi thuyền.
Sau đó lưu quang tan đi, có âm thanh và hình ảnh xuất hiện.
Trong hình ảnh là một đài cao không biết cao bao nhiêu trượng, chia thành ba mươi ba tầng, trông cứ như được xây thành từ ba mươi ba vòng tròn nhỏ dần vậy!
Thăng Tiên đài!
Khoảnh khắc nhìn thấy đài cao kia, tất cả thí sinh đều nhận ra đây là thứ gì.
Có âm thanh thản nhiên vang lên, truyền vào trong tai của mỗi một thí sinh.
“ Quy tắc của trận chung kết rất đơn giản.
Chỉ cần tới được tầng cao nhất của Thăng Tiên đài trong thời gian quy định, cuối cùng những thí sinh đứng ở tầng cao nhất tự mình chiến đấu với nhau.
Bọn ta sẽ dựa vào biểu hiện của chư vị để đánh giá thành tích và thực lực!”
“Sau khi xác nhận quy tắc thì có thể tiến vào, sau khi đi vào sẽ có sứ giả tiếp đón các ngươi!”
Sau khi nói xong, đám cường giả của Thiên cung kia đã biến mất không thấy gì nữa, không biết đi về nơi đâu.
Cũng đã tới đây rồi nên đương nhiên sẽ không có thí sinh nào rút khỏi thi đấu, đều bay về phía cửa.
Hàng loạt phi thuyền bay đi, bay vào trong Linh Hư động thiên.
“Nơi này linh khí cùng dày thật đó, còn dày hơn tiểu thế giới của sư phụ ta nhiều!”
Vừa vào trong Diệp Thanh đã cảm thán một tiếng.
Ngoài Tô Trạch và Hà Tuyết Nhi thì những thí sinh khác đều gật đầu, đồng ý: “Không hổ là địa bàn của Thiên cung, độ tinh khiết và độ dày của linh khí đều phi thường cao!”
Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người đều bị thứ ở trong sương mù trắng mung lung ở phương xa thứ hấp dẫn.
Không chỉ bọn họ, mà tất cả thí sinh và cường giả tiến vào trong Linh Hư động thiên đều bị thứ kia hấp dẫn.
Đó là một đài cao cao gần vạn trượng, toàn thân thuần trắng, trông giống như là được điêu khắc thành tự bạch ngọc vậy.
Tổng cộng chia thành ba mươi ba tầng, mỗi một tầng đều cao chừng ngàn trượng, trên đó điêu khắc những hoa văn cổ xưa, chứa đầy hơi thở của năm tháng.
Thăng Tiên đài!
Cả Thăng Tiên đài đều bị bao phủ ở trong sương mù trắng, nằm ở nơi xa, như ẩn như hiện, có đôi lúc không thấy rõ được cảnh tượng trên đó.
Khí linh ở trong đó vẫn còn đang ngủ say, không truyền ra chút dao động nào, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được một loại cảm giác bị áp bách khó hiểu.
Có tiếng kinh hô vang lên, hiển nhiên sự hùng vĩ của Thăng Tiên đài đã làm chấn động tới rất nhiều thí sinh và cường giả.
Bên hông của Tô Trạch, Trảm Tiên kiếm khẽ rung, phát ra tiếng kiếm kêu.
Giọng của kiếm linh vang lên trong đầu Tô Trạch.
“Đây không phải tiên khí.”
Tô Trạch nghe thì thấy cả kinh trong lòng, ngoài mặt thfi lại tỏ ra thản nhiên, hỏi thầm trong lòng:
“Không phải tiên khí? Có ý gì?”
“Không biết, tóm lại ta cảm thấy tên này không giống với trạng thái trước kia của ta lắm… Nhưng cho dù không phải tiên khí thì hắn cũng mạnh hơn tiên khí chứ không yếu đâu!”
Kiếm linh nói cực kỳ chắc chắn.
Tô Trạch suy nghĩ một chút, phát hiện hình như chuyện này không liên quan mấy gì tới hắn.
Cho dù Thăng Tiên đài kia không phải tiên khí, là thứ còn cao cấp hơn tiên khí…
Thì đã làm sao nào?
Chẳng nhẽ mình còn cướp luôn được chắc?
Nếu làm như vậy thì có khi nào cường giả của Thiên cung sẽ đập chết mình luôn không?
Lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện vớ vẩn đó nữa.
Phi thuyền đang bay nhanh, bay về phía Thăng Tiên đài ở phía trước.
Nhưng cũng không bay thẳng tới dưới chân Thăng Tiên đài.
Khi còn cách Thăng Tiên đài chừng bốn ngàn đến năm ngàn mét thì sứ giả dừng lại, dẫn mọi người vào trong trạch viện bên dưới.
Khi đám người Tô Trạch ra khỏi phi thuyền thì thấy một khu kiến trúc khổng lồ.
Phi thuyền trên bầu trời lần lượt đáp xuống, tiến vào trong những tòa trạch viện.
Mỗi chủng tộc một nhà, ngoài những chủng tộc có nhiều thí sinh như Nhân tộc Hồn tộc thì trong tình huống bình thường một nhà là đủ.
Bởi vì số lượng của thí sinh Nhân tộc khá nhiều, thế nên căn nhà bọn họ ở là lớn nhất, thiết bị trong đó khá là đầy đủ, cũng có rất nhiều người hầu nha hoàn.
Đối với thí sinh luôn bị ảnh hưởng bởi khoa học kỹ thuật văn hóa như Tô Trạch và Hà Tuyết Nhi, khi nhìn thấy một màn này thì cảm thấy có hơi không quen, cảm giác cứ như trở về thời cổ vậy.
Đám người Diệp Thanh đều đã quen.
Lúc trước bọn họ đều sống trong tiểu thế giới, quy củ cùng với trạng thái sinh hoạt ở nơi đó đều rất phục cổ.
Vì vậy, bọn họ hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh thế này.
Vào trong trạch viện, mọi người đều tự tìm gian phòng của mình, trao đổi mấy câu đơn giản xong thì đều về phòng của mình điều chỉnh trạng thái.
Tô Trạch cũng thế, trở về trong phòng.
…
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Năm ngày sau.
Tiếng ồn ào truyền từ bên ngoài tới, có tiếng rít chói tai truyền đến.
Bị âm thanh ở bên ngoài hấp dẫn, rất nhiều thí sinh đều ra khỏi gian phòng của mình, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời rồi sau đó biến sắc, ngay tức khắc cảm nhận được gì đó.
Trận chung kết sắp bắt đầu!