Bây giờ lực lượng thần niệm trong nguyên thần của hắn đã tăng lên không ít.
Tô Trạch xem chừng, nếu có một cường giả Hóa Thần tới, sử dụng thần niệm tạo áp lực thì hắn cũng tạm ngăn cản được.
Đương nhiên, cản trong thời gian dài chắc chắn là không được.
Nhưng cũng đã đủ làm người ra kinh ngạc rồi.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh, đám người Diệp Thanh đã chuẩn bị lên đường.
Tô Trạch sửa sang lại một phen rồi sau đó đi ra.
Sứ giả của Thiên cung đã đến bên ngoài cửa viện, mọi người cũng không lãng phí thời gian, đều đi ra ngoài, đi về phía Thăng Tiên đài ở nơi xa với sự dẫn dắt của sứ giả.
…
Khi đám người Tô Trạch tới dưới Thăng Tiên đài thì mới cảm nhận được sự to lớn và hùng vĩ của nó một cách chân chính.
Điều làm Tô Trạch thấy kinh ngạc đó là, trên đài cao kia có chứa lượng linh khí cực kỳ khổng lồ, cực kỳ dày đặc, gần như sắp biến thành thực chất luôn rồi, những linh khí đó hội tụ thành những sợi nhỏ ti ti và rũ xuống từ trên nóc đài cao.
Độ cao giảm dần xuống, những dòng khí màu trắng kia hội tụ lại thành một thứ lớn hơn, từ những sợi li ti tụ lại thành những dòng nước, chúng không ngừng tích lũy thêm và rồi khi tới mấy tầng bên dưới thì đã biến thành một thác nước màu trắng rồi, trút xuống ầm ầm.
Nhưng mà những linh khí kia cũng không tan biến luôn ở trong trời đất, mà là bị Thăng Tiên đài hấp thu và từ đó hình thành một vòng tuần hoàn.
Một số ít linh khí không bị hấp thu thì biến thành sương trắng bao phủ bốn phía.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó khi nhìn Thăng Tiên đài từ xa thì thấy Thăng Tiên đài bị sương trắng bao phủ.
Không chỉ có thế, Tô Trạch còn cảm nhận được có một luồng uy áp nhè nhẹ truyền ra từ Thăng Tiên đài, thoáng làm con người ta thấy chấn động.
Rất nhiều thí sinh đều cảm nhận được, cả đám đều nhíu mày, ngắm nhìn Thăng Tiên đài, trong cảm xúc kích động của bọn họ còn xen lẫn chút căng thẳng nữa.
Lúc này, một người mặc đồ trắng xuất hiện ở trên bầu trời, nhìn thí sinh đang tập hợp ở phía dưới không nói gì.
Thời gian trôi qua dần, thí sinh tới đây càng ngày càng nhiều, thực lực cũng không tầm thường, trong có có rất nhiều cường giả Nguyên Anh cảnh, yếu nhất thì cũng là người tu luyện Kim Đan hậu kỳ.
Không thể không nói, đại hội Vạn tộc là cơ duyên lớn nhất với những thí sinh vẫn còn sống!
Trong một thời gian ngắn ngủi mà tu vi đã tiến bộ nhanh hơn hẳn lúc bình thường, đối rất nhiều thí sinh thì đây đã là cơ duyên lớn nhất rồi!
Tô Trạch quay đầu liếc mắt nhìn thì phát hiện giờ số thí sinh có mặt ở đây đã gần đạt tới chục ngàn người!
Trong đó có rất nhiều bóng hình quen thuộc.
Là đám thí sinh Anthony, Jimuri, Solomon còn cả Ôn Nhất Hiền nữa.
Tô Trạch cười, không để ý tới ánh mắt âm trầm của bọn họ, quay đầu nhìn về phía cường giả của Thiên cung đang ở trên bầu trời.
Là một cường giả quen thuộc, lúc trước chủ trì cuộc tranh tài ở vực thứ bảy Lý Trường Sinh.
Thấy thí sinh đều đã đến đông đủ, Lý Trường Sinh bèn nói.
“Yên lặng!”
Lời vừa nói ra, chục ngàn thí sinh đều câm miệng, hiện trường im phăng phắc tới mức nếu có cái kim rơi xuống thì cũng nghe thấy được, tất cả thí sinh đều ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trường Sinh, đang đợi hắn nói tiếp.
….
Ánh mắt của Lý Trường Sinh bình thản, liếc mắt nhìn các thí sinh ở phía dưới một phen, hắn khẽ dừng lại nhìn Tô Trạch trong chốc lát, sau đó hắng giọng nói:
"Ta là Ngũ đại đệ tử của Nguyên Thủy Thiên cung, Lý Trường Sinh, bây giờ ta sẽ công bố quy tắc của trận chung kết!"
Nghe nói như thế, các thí sinh đều là vểnh tai, lắng nghe đầy cẩn thận, không dám bỏ sót một câu nào.
"Thăng Tiên đài, chính là bảo vật mà cường giả của Thiên cung phát hiện được trong di tích Viễn cổ, trong đó ngoài chứa lượng lớn linh khí thì còn giữ lại một tia uy áp của cường giả!
Uy áp của cường giả Độ Kiếp cảnh trở lên!"
Soạt!
Vừa dứt lời, các thí sinh lập tức hỗn loạn và nghị luận với nhau.
Vượt qua uy áp của cường giả Độ Kiếp cảnh!
Đó không phải là cường giả Thiên Nhân cảnh sao?
Uy áp của cường giả thế này thì e chỉ một tia thôi cũng có thể đè người tu luyện Nguyên Anh thành một bãi thịt nát luôn rồi!??
Thiên cung có ý gì đây?
Nhưng rất nhanh, các thí sinh lại yên tĩnh lại, yên lặng đợi Lý Trường Sinh nói chuyện.
Chỉ thấy, Lý Trường Sinh thấy các thí sinh yên tĩnh lại thì chậm rãi nói:
"Đương nhiên, uy áp trong đó đã bị bọn ta hạn chế rồi, sẽ không tạo ra nguy hiểm tính mạng trực tiếp cho các ngươi …"
Tô Trạch nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Sẽ không tạo ra nguy hiểm tính mạng trực tiếp.
Lời này thú vị đây, vậy có phải là nếu như thỏa mãn một tình huống nào đó thì uy áp vẫn có thể tạo ra nguy hiểm tính mạng không?
Chắc là vậy rồi.
Đây là trận chung kết cuối cùng nên đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
"Nhưng dù vậy, uy áp đó vẫn sẽ có tạo ra áp lực rất lớn với các ngươi!
Mà loại cảm giác áp bách này các ngươi phải tự sử dụng linh lực của bản thân để chống cự!
Như vậy không những có thể khảo nghiệm xem tu vi của các ngươi thâm hậu hay không, mà nó còn có liên quan tới sức ý chí, tinh thần lực, thiên phú, cho tới niềm tin trong lòng mình của các ngươi nữa!
Nếu bất kỳ một thứ gì trong số những thứ đó có hơi thiếu sót thì các ngươi cũng không thể trèo lên đỉnh được!"
Lúc Lý Trường Sinh nói tới đây thì hắn cười một chút rồi lại nói: "Trên thực tế, trong mắt của ta, số người trong số các ngươi tới được tầng thứ ba mươi ba chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi, thậm chí có khi chẳng ai lên được đó nữa ấy!"
Ở đây đều là thiên tài đỉnh cấp của các tộc.
Sau khi trải qua sự sàng chọn của cuộc thi dự tuyển và đấu bán kết thì những người có thể đứng ở đây làm gì có ai không phải thiên tài giỏi nhất trong các tộc chứ!?
Trong lòng của bọn họ vốn đã thấy kiêu ngạo khôn cùng, thậm chí có thể nói là cực kỳ tự phụ!
Giờ lại nghe Lý Trường Sinh nói như vậy, thế là trong lòng thoáng dấy lên cảm xúc không phục, cảm giác mình bị nhục nhã, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Thăng Tiên đài, càng nóng lòng muốn thử hơn!