Lý Trường Sinh thấy cảnh tượng như vậy thì cười, ngay sau đó vẻ mặt chê bai đã biến mất, hắn nói:
"Thăng Tiên đài chia thành ba mươi ba tầng, trong hai mươi bảy tầng tầng đầu sẽ có cửa ải của riêng mình, qua được thử thách của cửa ải thì mới coi là lên được một tầng.
Sáu tầng sau, thì ngươi phải khiêu chiến một thí sinh ở cùng tầng, người chiến thắng sẽ được tính là đã lên tới tầng này, còn người thua thì tự mình lùi xuống một cấp!
Đến tầng thứ ba mươi ba, nếu như không có thí sinh trèo lên đỉnh thì vị trí hạng nhất sẽ để trống, nếu như chỉ có một người thì thí sinh đó sẽ được hạng nhất, nếu như có hai người trên đó thì tự mình quyết phân thắng bại!"
Dứt lời, Lý Trường Sinh nhẹ giọng nói: "Trong lúc leo không được phép ra tay, nói trước nói cho các ngươi biết, cảnh tượng ở nơi đây đều sẽ truyền về cho các cường giả thuộc chủng tộc có thí sinh dự thi.
Nếu là các ngươi làm ra chuyện gì thì những cường giả của chủng tộc kia sẽ không để yên đâu!"
Lời này coi như là nhắc nhở các thí sinh, trong bỗng chốc các thí sinh đều bắt đầu chú ý tới hành vi cử chỉ của mình.
"Nếu không có thắc mắc gì."
Lý Trường Sinh lia mắt nhìn những thí sinh có mặt, trầm giọng nói: "Vậy thì… Trận chung kết, bắt đầu!"
Vừa dứt lời.
Vù vù vù!
Hàng loạt bóng dáng bay nhanh về phía Thăng Tiên đài ở phía trước!
Mà nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp như con khỉ của bọn họ thì trên khuôn mặt của Lý Trường Sinh đang ở trên bầu trời cũng lộ ra nét cười, hắn nhìn những thí sinh đang bay đi kia như thể đang mong đợi điều gì.
Tô Trạch trong lòng chợt nghĩ tới gì đó, vội vàng giơ tay ngăn cản mấy người Diệp Thanh nói: "Đợi một chút, đừng gấp, tận ba mươi ba tầng cơ mà, đừng vội làm gì, chờ thêm lát!"
Mặc dù đám người Diệp Thanh kích động, nhưng vẫn nghe theo lời của Tô Trạch, bọn họ đều dừng bước, nhìn những thí sinh bay như điên qua bên đó.
Cùng lúc đó.
Phía trước, những thí sinh cứ chắc mẩm rằng mình đã chiếm được tiên cơ vừa tới gần Thăng Tiên đài thì đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách khổng lồ giáng xuống người mình, linh lực vận chuyển trong cơ thể có hơi chậm lại, và thế là không thể bay cho vững được.
Cho nên, không trung cứ như thả sủi cảo vậy, các thí sinh rơi xuống liên tiếp.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó là những tiếng kêu đau.
Rơi thẳng từ trên không trung xuống, cho dù cơ thể xác thịt của bọn họ tốt thì cũng thấy khó chịu vô cùng.
Có người cơ thể kém hơn thì cơ thể còn bị thương nữa.
Vẫn chưa tiếp xúc với Thăng Tiên đài mà đã bị thương rồi!
Trong bỗng chốc, mặt của những thí sinh kia ỉu xìu, ngay sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Thăng Tiên đài với vẻ mặt khó tin.
Giọng của Lý Trường Sinh lại truyền tới.
"Đã quên nhắc nhở các ngươi, đừng mong bay ở trên Thăng Tiên đài, dưới sự áp chế của uy áp thì không được phép bay đâu! Chỉ có thể trèo lên dựa vào bản thân thôi!"
Sau khi nói xong, Lý Trường Sinh xoay người rời đi, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Sắc mặt của những thí sinh lao lên đầu kia thay đổi kịch liệt, khó coi vô cùng, nhưng lại không làm gì được hắn.
Suy đi nghĩ lại, một phần thí sinh bị thương cắn răng đưa ra quyết định, lui về sau một khoảng cách, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương.
Mà làm thế thì sẽ bị chậm hơn người khác một khoảng thời gian ngắn!
Mà có nhóm thí sinh này dò mìn trước, nên các thí sinh cũng cẩn thận hơn, chạy về phía Thăng Tiên đài, cũng không bay.
"Trạch ca…” Diệp Thanh suýt xóa, đang định nịnh hót thì lại bị Tô Trạch giơ tay lên cắt ngang.
"Ít nói nhảm, đi thôi, các ngươi cũng đều biết rồi, lúc leo không thể ra tay thế nên không cần cố ý đi theo ta đâu."
Tô Trạch nhắc nhở mọi người một câu, sau đó thì xông tới Thăng Tiên đài đầu tiên.
Giờ này khắc này, đã có thí sinh bắt đầu leo Thăng Tiên đài rồi.
Thăng Tiên đài cao vạn trượng, chia thành ba mươi ba tầng, mỗi một tầng cao khoảng một nghìn mét, cho dù là hơn chục ngàn thí sinh cùng nhau leo trên vách tường nham này thì cũng không thấy chật chội lắm.
Thậm chí thí sinh leo ở phía sau còn không nhìn thấy một ai nữa cơ, đây cũng là chuyện rất có khả năng xảy ra.
Trên Thăng Tiên đài không thể bay, nhưng mỗi một tầng đều có hơi xù xì gồ ghề.
Vì vậy có thể có thể lợi dụng nó làm điểm mượn lực, biến nó thành trợ lực để leo.
Tô Trạch ngẩng đầu nhìn, phát hiện đã có thí sinh leo được tới độ cao mấy trăm mét rồi.
Dáng người của bọn họ mạnh mẽ, trông cứ như linh lộc nhảy trên tầng một vậy, không ngừng leo, tốc độ mau lẹ, chỉ chốc lát đã biến mất trong làn sương mù trắng dày đặc!
Thấy tình cảnh này, càng ngày càng nhiều thí sinh đều nhảy lên, bắt lấy chỗ nhô ra để mượn lực, bắt đầu ra sức leo!
"Trạch ca, ta lên trước đây!"
Diệp Thanh khá là hưng phấn nói.
"Đi đi, kiềm chế chút, đừng hục mạng vào leo, Lý Trường Sinh kia cũng nói rồi, không phải là an toàn trăm phần trăm đâu, nếu như ngươi tiêu hao quá lớn thì e sẽ có nguy hiểm tới tính mạng đó!"
Tô Trạch nhắc nhở một câu, dặn dò Diệp Thanh.
"Biết rồi thưa Trạch ca."
Diệp Thanh gật đầu, người hắn nhoáng một cái, chỉ trong thời gian ngắn đã xuất hiện ở trên vách đá nham, sau đó lóe lên vài lần xong là biến mất trong làn mây mù, tốc độ nhanh tới kinh người!
Hắn vốn là người tu luyện võ đạo, cơ thể mạnh mẽ, linh lực hùng hậu, lúc này ưu thế lộ ra vô cùng rõ ràng!
"Các ngươi cũng nhớ lấy, nhất là hai người cơ thể yếu Phượng Khánh, Mộ Tu Trúc các ngươi, kiềm chế chút."
Tô Trạch quay đầu lại nói một câu, sau đó phất tay nói: "Các ngươi lên trước đi, không cần chờ ta."
Đám người Phượng Khánh đều gật đầu, rất là trịnh trọng, sau đó đều xông về phía Thăng Tiên đài.
Giờ này khắc này, đã có không ít thí sinh đều xông lên Thăng Tiên đài, leo nhanh về phía đỉnh.
Đám người Diệp Thanh cũng đã biến mất ở trong mây mù, có một phần thí sinh sắp leo lên tới tầng thứ nhất rồi.
Nơi xa, cường giả Hóa Thần của các tộc đều vào trong tòa cung điện ở trên bầu trời, nhìn chăm chú vào tình huống của bên này từ xa.