Chương 509:
"Chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng! Không trông mong gì ngươi lên được tới tầng thứ ba mươi ba, nhưng chỉ cần ngươi kiên trì thêm một hồi thôi là có thể vượt qua rất nhiều thí sinh rồi!!!"
Vô số cường giả nhìn Thăng Tiên đài trong hình chiếu, nhìn thí sinh nhà mình, cầm lòng không đặng bắt đầu tự nói.
Mặc dù bọn họ biết những thí sinh ấy chắc chắn là không nghe thấy lời mà mình nói, nhưng vẫn không kìm được lòng cổ vũ động viên tinh thần cho bọn họ!
Trong ánh mắt của không ít cường giả đều toát lên sự khó tin.
Thiên tài trong tộc của bọn họ, thiên tài trẻ tuổi đánh khắp tộc vô địch thủ, ưu tú mọi phương diện như thế.
Nhưng ở trên Thăng Tiên đài lại bị loại bỏ ngay từ lúc bắt đầu!
Ở trong xếp hạng cuối cùng, không cần nhiều lời, đương nhiên sẽ xếp ở đoạn chót rồi!
Nói cách khác, phía trên thiên tài của nhà mình sẽ có hơn chín nghìn thí sinh có thực lực và thiên phú v.v… đều mạnh hơn thiên tài nhà mình nhiều!
Cho dù những cường giả này biết đại hội Vạn tộc sẽ rất tàn khốc.
Nhưng biết thì biết thế thôi, chứ so với khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn là hai việc khác nhau.
Nhất là người bị loại bỏ còn là thiên tài của nhà mình, thì loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn rồi!
Trăm ngàn mối cảm xúc không cam lòng dâng lên ở trong lòng của bọn họ, có tức giận, có nôn nóng, có thấy khó tin…
Đến cuối cùng, những cảm xúc ấy đều biến thành một tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ.
Tài nghệ không bằng người là sự thật, nên có tức giận nữa thì cũng không tài nào thay đổi được, chỉ đành chấp nhận thôi!
…
Trong Liên minh Nhân tộc.
Kinh đô.
Phòng họp.
"Còn tốt chứ Diệp Thanh! Tiếp tục cố gắng đi! Làm tốt lắm!"
"Ta đã nói rồi mà, thực lực của thằng nhãi Diệp Thanh này mạnh lắm, nhưng trước kia hào quang của Tô Trạch chói mắt quá nên các ngươi không thấy được điểm nổi bật của Diệp Thanh!"
Các cường giả nhìn phía trên của Thăng Tiên đài, nhìn Diệp Thanh đang ở chỗ cao nhất kia thì đều nở một nụ cười đầy hưng phấn, tâm trạng rất là vui sướng!
Không giống với những chủng tộc khác, cho tới bây giờ Nhân tộc vẫn chưa có người bị đào thải.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn họ cao hứng như thế!
Trong lúc nói chuyện, có người nói: "Tình huống của Tô Trạch sao rồi?"
Lập tức có người hồi đáp: "Phải rồi, ta cảm thấy được có lẽ lúc trước chúng ta đã lo quá rồi, tiến độ của Tô Trạch… Rất ổn! Ổn tới có hơi dọa người, tốc độ leo từ đầu tới cuối đều không có chút thay đổi nào luôn!"
"Quả thật, hơn nữa mỗi khi đối mặt với khảo nghiệm của một ải thì đều là giết trong tích tắc, cho dù là trong quá trình leo có tiêu hao đôi chút, nhưng ta cảm thấy với trạng thái bây giờ của Tô Trạch, thì vẫn yên tâm được!"
Các cường giả nói thì nói như thế, nhưng nhìn Tô Trạch không ngừng leo lên kia, trong ánh mắt vẫn toát lên sự lo lắng.
Bọn họ đều nhìn ra được, càng đi lên cao thì áp lực phải đối mặt cũng sẽ tăng lên gấp bội!
Có thể nhìn ra được từ nhóm thí sinh Diệp Thanh đang dẫn đầu kia.
Tốc độ leo của bọn họ rõ ràng đã giảm xuống không ít, sau khi tới một tầng thì cũng không có xông lên tầng tiếp theo ngay, mà là sau khi điều chỉnh lại trạng thái tỏng một thời gina ngắn ngủi xong thì mới lại lên đường!
Hiển nhiên, độ khó sau đó cũng là rất lớn!
Bọn họ căng thẳng nhìn chăm chú vào hình chiếu ở trước mặt, luôn chú ý tới tình huống của thí sinh Nhân tộc cùng với của một số thí sinh thiên kiêu ở trong đó.
…
Thời gian trôi qua dần.
Càng ngày càng nhiều thí sinh bị loại bỏ.
Tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, tầng tám…
Thời gian
trôi qua từng chút một, màn đêm trên bầu trời dần buông xuống, đã tới buổi tối.
Đám thí sinh vẫn đang không ngừng leo, vẫn còn đang tiếp tục.
Đối với người tu luyện có thực lực như bọn họ thì có ngủ hay không cũng đều không có vấn đề gì.
Theo sự gia tăng của số tầng, áp lực mà Thăng Tiên đài mang đến cũng đang gia tăng, sự cạnh tranh cũng càng tàn khốc hơn!
Một loạt thí sinh không chống đỡ nổi nữa, bọn họ đều kiệt sức rơi xuống từ Thăng Tiên đài sau khi phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
Sau đó bị hàng loạt tia sáng tiếp được, đưa đi chữa trị.
Chờ đến ngày hôm sau, trời sáng choang, ánh nắng chiếu rọi Thăng Tiên đài.
Số lượng những thí sinh bây giờ còn đang leo đã giảm hơn một nửa!
Từ ban đầu có hơn chục ngàn người giờ đã giảm xuống còn không tới năm ngàn người!
Phần lớn thí sinh đều tới tầng mười tám trái, hơn nữa còn đang cố gắng leo lên nữa!
Còn Tô Trạch thì đã tới tầng hai mươi hai, vẫn thong dong không nhanh không chậm như thế, trong đôi mắt có ánh vàng lóe qua.
Cũng vào đúng lúc này.
Phía trên, tầng hai mươi tám.
Một bóng dáng phá tan con sông linh lực, đáp xuống tầng hai mươi tán vững vàng như một con Thương Ưng, dáng người mạnh mẽ!
Là Hồn Vô Nhai!
Thấy cảnh tượng như vậy.
Cách nơi này hơn nghìn tỷ dặm, trong lãnh địa của Hồn tộc.
Trong phòng họp khổng lồ phát ra những tiếng tung hô!
Trong đó đều là cường giả, một đám người có khí tức mạnh mẽ, quần áo cao quý, vừa nhìn là biết cường giả trong cao tầng Hồn tộc.
Bọn họ đều nhìn chăm chú vào hình chiếu trước mặt, nhìn Hồn Vô Nhai là người đầu tiên lên tới tầng thứ hai mươi tám, trong mắt bọn họ tràn đầy sự tự hào cùng đương nhiên!
"Thần tử Hồn tộc ta mới là thí sinh mạnh mẽ nhất! Là người đầu tiên lên tới tầng hai mươi tám!"
"Cái tên hạng nhất của cuộc thi dự tuyển lúc trước, Nhân tộc Tô Trạch đâu rồi? Ở chỗ nào rồi thế? Vô Nhai bị hắn đoạt mất danh hạng nhất của cuộc thi dự tuyển, nói vậy thì chắc sẽ phải lấy lại danh dự trong trận chung kết này cho bằng được nhỉ?"
"Vậy thì e ngươi sẽ không được thấy cảnh đó rồi, bây giờ Tô Trạch của Nhân tộc mới leo tới tầng thứ hai mươi hai thôi, còn kém Vô Nhai có sáu tầng lận!"
"Chuyện gì thế!? Sao hắn lại chậm vậy? Theo lý thì phải ở giữa tầng hai mươi bảy và tầng hai mươi tám mới đúng chứ!?"
"Không biết, cuộc thi dự tuyển chơi chút trò bẩn, hiện giờ lộ nguyên hình rồi, xét về chiến lực thật thì trong số những thí sinh kia có mấy ai là đối thủ của Vô Nhai chứ?"