Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 515 - Chương 515: Thiên Kiêu Khiếp Sợ, Một Kiếm Đánh Bại Solomon

Chương 515: Thiên kiêu khiếp sợ, một kiếm đánh bại Solomon Chương 515: Thiên kiêu khiếp sợ, một kiếm đánh bại Solomon

Bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, trời sinh đã có một cơ thể cường hãn đến cực điểm, lực lớn vô cùng, chứ càng không cần nói tới thiên kiêu mạnh nhất của bọn họ Solomon.

Bây giờ ở trên Thăng Tiên đài, không gian né tránh nhỏ, lại phải gặp phải lực áp bách đâu đâu cũng có của Thăng Tiên đài nữa!

Sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với một ngự thú sư như Tô Trạch!

Còn nếu là với Solomon thì ảnh hưởng sẽ giảm xuống nhỏ nhất!

Bây giờ bọn họ đụng độ nhau, Tô Trạch không thể lỡ đãng khinh thường đối phương được, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm!

Có khả năng sẽ lật thuyền trong mương đấy!

Đương nhiên, những điều này đều là suy nghĩ trong lòng của các cường giả Nhân tộc, có chênh lệch rất lớn với tình huống thực tế!

Trên Thăng Tiên đài.

Tô Trạch nhìn Solomon vóc người to con ở phía trước cách đó không xa, ánh mắt nghiền ngẫm, cười gật đầu nói: "Solomon huynh đệ, đã lâu không gặp, dạo này khỏe không!?"

"Tốt! Rất tốt!"

Đôi mắt của Solomon khẽ đỏ lên, mũi hắn thở phì ra một luồng khí trắng, nhìn chằm chằm vào Tô Trạch, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Tô Trạch, thì cơn giận trong lòng hắn lại càng mãnh liệt hơn, hắn chỉ muốn xé nát luôn cái khuôn mặt tươi cười kia ra!

Giễu cợt!

Tên kia chắc chắn là đang giễu cợt bản thân!

Ghê tởm!

Lúc trước nếu không có thiên kiếp thì sao hắn lại bị một tên ngự thú sư đánh bại cơ chứ!

Nhìn thoáng qua Tô Trạch, rồi lại nhìn Tiểu Thanh trên cổ tay của Tô Trạch, Solomon thấy vui mừng trong lòng.

Ngự thú của hắn không ra hết!

Đây là cơ hội của mình, bây giờ cách đủ gần, đủ để xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong nháy mắt, không để hắn có thời gian triệu hồi linh thú!

Thời cơ này không thể để vụt mất được!

Chỉ trong nháy mắt!

Một tiếng rầm nặng nề vang lên.

Người của Solomon trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở trước mặt của Tô Trạch, vung hai nắm đấm lớn nện mạnh về phía đầu của Tô Trạch!

Trong khoảnh khắc Solomon động, Tô Trạch đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Keng!

Tiếng kiếm kêu lanh lảnh đột nhiên vang lên!

Thật ra thì Solomon đã nghĩ lầm hết rồi, từ lúc bắt đầu Tô Trạch đã không định để Tiểu Thanh các nàng ra tay.

Ánh kiếm sáng lạng chói mắt xuất hiện, trăm ngàn chiêu thức trong Kiếm Hoàng Điển hiện lên ở trước mắt.

Sau khi đạt đến cảnh giới viên mãn thì Tô Trạch đã hiểu thấu những chiêu thức này, đã đạt đến một trình độ tuỳ theo lòng mình, trăm ngàn loại kiếm chiêu đều khắc ở trong lòng.

Kiếm khí ác liệt từ bộc phát ra Trảm Tiên kiếm, huyết quang lóe sáng và vọt thẳng về phía Solomon ở phía trước!

Cũng vào đúng lúc này, nắm đấm của Solomon cũng đấm mạnh tới!

Rầm!

Một tiếng nổ vang điếc tai nhức óc vang lên!

Sắc mặt của Solomon chợt đổi, linh lực hộ thể bị kiếm khí cắt nát bấy luôn, trên cánh tay truyền đến những cơn đau nhói!

Vết kiếm dày đặc xuất hiện ở trên da, những vết thương đó bắt đầu rỉ máu!

Không chỉ có thế, những kiếm khí đang tàn sát bừa bãi kia bắt đầu chui vào cơ thể hắn thông qua vết thương ngoài da, và chúng cũng đang cố gắng lan ra khắp toàn thân theo đường kinh mạch!

Phụt!

Đôi mắt của Solomon đỏ rực, vội vàng vận chuyển linh lực, ép kiếm khí trong cơ thể ra bên ngoài.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị vết thương, miệng phun máu tươi.

Đáng chết! Sao kiếm đạo của hắn lại mạnh mẽ như vậy!?

Solomon nhìn Tô Trạch, nghi ngờ hiện lên ở trong đầu.

Nhưng lúc này, hắn đã không có thời gian rảnh để suy nghĩ nữa, hắn buộc phải giải quyết Tô Trạch sớm mới được!

Linh lực dồi dào tuôn ra, vết thương trên cánh tay nhanh chóng khép lại.

Solomon lại phấn chấn tinh thần, linh lực tuôn trào, khí tức tăng vọt, cả hình thể cũng trở nên lớn hơn rất nhiều!

Vốn người của hắn cũng đã rất cao rồi.

Hiện giờ lại biến lớn, cả người cũng cao hơn hơn một trượng, cảm giác áp bách vô cùng, khiến Tô Trạch đứng ở trước mặt hắn trông có vẻ vô cùng thếp bé!

Đây là năng lực thiên phú của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, cuồng hóa!

Sau khi sử dụng, thực lực của Ngưu Đầu Nhân sẽ tăng lên không ít, sức chiến đấu và sức phá hoại đều đang mạnh thêm!

Đương nhiên, cũng không phải là không có tác dụng phụ.

Lý trí của người sử dụng sữ bị áp chế tới nhỏ nhất, nếu như sử dụng thời gian quá lâu thì rất có thể sẽ rơi vào trong trạng thái cuồng bạo không tự kiềm chế được.

Hiển nhiên Solomon cũng biết rõ điểm này, bây giờ hắn sử dụng tới một chiêu này là đã có ý muốn kết thúc trận chiến sớm rồi!

"Đi chết đi!"

Một tiếng rống dữ dội vang lên!

Hai chân to khỏe của Solomon dồn lực, linh lực toàn thân tuôn ra hết, hào quang chói mắt lưu chuyển ở ngoài thân, hai nắm đấm lớn bằng cối xay!

Một tiếng rầm nặng nề vang lên.

Solomon nhảy lên cao, lao vào giữa không trung!

Thoáng cái, khi nhìn thấy một màn này, không ít cường giả đang xem cuộc chiến đều ghé mắt!

Áp lực trên Thăng Tiên đài đâu đâu cũng có, mặc dù lúc này áp lực trên mặt bằng nhỏ hơn trên nham bích, nhưng cũng không nhỏ hơn là bao!

Solomon nhảy lên bầu trời, đủ để thấy khả năng bộc phát của hắn lúc này mạnh tới đâu!

Một kích sau đó đương nhiên sẽ là một kích mạnh nhất của hắn!

Vèo!

Tiếng gió gào thét truyền tới trong tai của Tô Trạch.

Nhìn Solomon đang lao thẳng xuống từ trên không trung, Tô Trạch khẽ hí mắt, hơi giơ Trảm Tiên kiếm trong tay, không hề có ý né tránh.

Khoảnh khắc đó.

Solomon đã đi tới Tô Trạch đỉnh đầu!

"Chết!"

Tiếng hô truyền đến.

Nhưng sau một khắc.

Một luồng quang mang lóng lánh xuất hiện.

Trảm Tiên kiếm chém ra!

Một tiếng rắc vang lên!

Một khe không gian xuất hiện, trong hư không vô ngần bộc phát ra lực hấp dẫn cường hãn.

Răng rắc răng rắc…

Sau khi ánh kiếm chém ra, khe không gian cũng nhanh chóng lan tràn, vọt về phía Solomon!

Giữa không trung, con ngươi của Solomon co rụt lại, hắn cảm nhận được một cảm giác nguy cơ khôn cùng đang dâng lên ở trong lòng.

Theo bản năng, hắn từ bỏ công kích, cuống quít xoay người tránh né ánh kiếm ở phía dưới.

Nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.

Tốc độ của ánh kiếm quá là nhanh, cho dù Solomon cố xoay cơ thể của mình, nhưng nửa người dưới vẫn bị ánh kiếm xẹt qua!

Phập!

Lập tức, máu tươi sái ra trong không trung, biến thành mưa máu trút xuống Thăng Tiên đài!

"A!"

Mặt mũi của Solomon vặn vẹo, hắn đau đớn không chịu nổi cúi đầu nhìn xuống nửa người dưới của mình, sau đó hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm.

Hai chân của hắn, bắt đầu từ bẹn đùi đã bị chém đứt, vết thương cực kỳ nhẵn nhụi bóng loáng!

Chân đâu rồi!?

Bình Luận (0)
Comment