Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 522 - Chương 522: Một Kiếm, Hồn Vô Nhai Thua! Thiên Kiêu Khiếp Sợ

Chương 522: Một kiếm, Hồn Vô Nhai thua! Thiên kiêu khiếp sợ Chương 522: Một kiếm, Hồn Vô Nhai thua! Thiên kiêu khiếp sợ

"Kiếm tâm trời sinh, thích hợp tu hành kiếm đạo tới thế sao?"

Lữ Tranh Đạo nghẹn ngào nói.

Bỗng nhiên, hắn như nghĩ tới điều gì, trên mặt của hắn lộ ra ý cười.

Nếu để cho cái tên nghịch kiếm kia thấy một màn như vậy thì e có khí sẽ xấu hổ tới tự kỷ luôn ấy nhỉ?

Một kẻ già đầu tu hành nhiều năm như vậy còn không nhanh bằng tốc độ tu luyện của đệ tử, quả thực là mất mặt tới hết chỗ để nói luôn!

Thật không biết hiện giờ nếu như hắn thấy cảnh này thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?

Lữ Tranh Đạo nghĩ tới những chuyện này thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Nhưng bây giờ, Tuyết Lệ Hàn đã vào trong hư không, ngồi trên một mảnh vỡ thế giới khổng lồ, trôi cùng hư không, hai mắt nhắm chặt, trong cơ thể có tiếng sét đánh truyền ra.

Hắn đã thời khắc mấu chốt rồi, không thể thấy được dáng vẻ Tô Trạch thi triển Thanh Liên Kiếm Ca.

Linh Hư động thiên.

Thăng Tiên đài.

Tầng ba mươi ba.

Sông dài bao la cuồn cuộn mãnh liệt gầm thét, tiếng sóng lớn điếc vang vọng tầng ba mươi ba, át hết tất cả âm thanh đánh nhau.

Cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả thí sinh!

Thấy dòng sông kiếm khí kinh khủng kia, con ngươi của bọn họ co rụt lại, mặc dù không phải mục tiêu của sông dài nhưng bọn họ vẫn cảm thấy làn da như bị kim đâm vậy, tuyền tới một cảm giác đau nhói!

Mà làm mục tiêu của dòng sông kiếm khí, cảm giác của Hồn Vô Nhai không thể nghi ngờ là rõ ràng nhất.

Sắc mặt của hắn chợt đổi, trường kiếm màu đen trong tay rung mạnh, phát ra một loạt tiếng kiếm kêu.

Một cảm giác nguy cơ khôn cùng dấy lên trong lòng của hắn!

Là một người thân kinh bách chiến, Hồn Vô Nhai đưa ra kết luận ngay.

Một kiếm này không tránh né được, chỉ có thể chọi cứng thôi!

Hồn Vô Nhai khẽ quát một tiếng, đột nhiên trên người xuất hiện một vòng bảo hộ linh lực, ngay sau đó một bộ nhuyễn giáp xuất hiện ở trên người của hắn, bảo vệ những bộ vị quan trọng.

Nhuyễn giáp truyền ra một luồng dao động thần niệm, hiển nhiên cũng là một linh bảo!

Không chỉ có thế, thân hình của hắn cũng đang biế nhóa, chỗ mi tâm tỏa ra ánh sáng đen, ngay sau đó dao động thần niệm cường hãn xuất hiện, cả người bắt đầu mờ đi, hình như là biến thành một loại hình thái khác!

Kỹ năng thiên phú của Hồn tộc!

Cũng là nguyên nhân mà tộc của bọn họ có thể trở thành một tộc mạnh ở trong thế giới này!

Cơ thể hư hóa!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh!

Chỉ trong tích tắc, sông dài gào thét đã tới trước mặt Hồn Vô Nhai!

Rầm!

Một tiếng nổ như cửu thiên thần lôi xuất hiện!

Hào quang chói mắt bộc phát, chiếu rọi lên người của mỗi một thí sinh, tiếng nổ đinh tai nhức óc oanh tạc màng nhĩ của các thí sinh, sóng xung kích thực chất đột nhiên xuất hiện và khuếch tán ra, trong nháy mắt đã tách dòng thác linh khí tách của Thăng Tiên đài ra, còn xua tan sạch mây mù quanh thân!

Chỉ một thoáng, lấy tầng cao nhất của Thăng Tiên đài làm điểm gốc, không trung ở xung quanh trở nên quang đãng!

Ở trung tâm của tiếng nổ, vô số kiếm khí màu hoàng kim bùng nổ, bắn ra như tia chớp, ác liệt vô cùng, có một vài kiếm khí đánh vào Thăng Tiên đài, tạo ra rất nhiều tia lửa chói mắt!

Còn về Hồn Vô Nhai thì hoàn toàn bị sông dài che mất!

Đùng đoàng!!

Dòng sông kiếm khí đang tuôn đi, đang chà sát, có thể loáng thoáng thấy được một bóng dáng đang ngăn cản kiếm khí đầy gian nan ở trong đó!

Có tiếng rít truyền ra từ trong đó nhưng rất mau đã bị tiếng nổ át đi!

Chỉ trong nháy mắt, thí sinh ở xung quanh đều dừng tay, con ngươi trợn tròn nhìn về cảnh tượng bên này, cảm nhận được kiếm ý sắc nhọn kia, trong lòng bọn họ chợt thấy kinh hãi không thôi!

"Tiên pháp!!!"

Có thí sinh nhận ra kiếm pháp mà Tô Trạch sử dụng bèn bật thốt lên, trên mặt lộ ra sự chấn động.

Được nghe lời ấy, các thí sinh đều chấn động, ở nơi sâu trong đáy mắt bộc phát ra hào quang chói mắt!

Đó là… Tiên pháp vượt qua công pháp cấp S?

Trong bỗng chốc, dù là những người như Doãn Chính Đức, Phượng Thái Vi thì trong mắt cũng chứa đầy sự hâm mộ và khiếp sợ!

Bên trong Thăng Tiên đài.

Ông già khí linh nhìn Tô Trạch chém một kiếm, nhìn sông dài vắt ngang trời kia thì tỏ ra khiếp sợ.

Mà nguyên nhân làm hắn khiếp sợ cũng giống với Lữ Tranh Đạo.

"Còn nhỏ tuổi mà đã nắm giữ được một phần của tiên pháp tới trình độ như vậy rồi!?"

" Độ khống chế đạo tắc đã tới cực hạn của Nguyên Anh!"

" Linh lực hùng hậu kinh người!"

"Ngộ tính ượt xa thiên tài bình thường!"

"Còn có… Cơ duyên vận khí vô cùng kia nữa!"

"Quả nhiên lần này Nhân tộc có được một nhân vật khó lường!"

Nhìn bóng dáng của Tô Trạch, ánh mắt của ông già khí linh lập lòe, than thở.

Ầm!

Sông dài chảy qua, linh lực trong đó đã tiêu hao gần như không còn, biến mất ở trên bầu trời.

Lúc này các thí sinh đã quên mất cả chiến đấu, đều nhìn qua, bọn họ muốn biết tình trạng của Hồn Vô Nhai bây giờ ra sao!

Khi ánh sáng tan biến hết.

Các thí sinh cũng hơi trừng mắt.

Chỉ thấy.

Ở chỗ cách Tô Trạch ó không xa, có một bóng dáng cả người rách rưới đang đứng!

Hồn Vô Nhai của lúc này trông vô cùng thế thảm.

Vòng bảo hộ linh lực bao quanh toàn thân vỡ tan, trường kiếm trong tay đã rơi xuống mặt đất, ngoài vị trí ở trên người được nhuyễn giáp bao trùm thì những chỗ khác đều toàn là vết kiếm!

Máu tươi chảy ra từ trong vết thương, nhuộm đỏ cả người hắn, trông giống như hắn mới đi ra từ trong nồi nhuộm màu đỏ vậy!

Tóc của hắn đã mất tăm mất tích, biến thành đầu trọc, trên da đầu cũng toàn là vết thương!

Rất nhiều vết thương sâu tới mức thấy xương, thậm chí trong xương cốt cũng có cả vết kiếm!

Có thể nói là cực kỳ thê thảm.

"Khụ khụ…"

Đúng lúc này, Hồn Vô Nhai ho nhẹ.

"Phụt!"

Ngay sau đó, hắn phun ra một ngụm tiên huyết, trong đó loáng thoáng thấy được kiếm khí đang tung hoành!

Uy lực của một kiếm kia vẫn chưa tan hết!

Kiếm khi chui vào trong cơ thể thông qua miệng vết thương vẫn còn đang tàn sát bừa bãi!

Cuối cùng bây giờ mới bị Hồn Vô Nhai ép ra ngoài!

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn trông đỏ một cách khác thường, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Trạch.

"Ngươi…"

Bình Luận (0)
Comment