Nhìn nắm đấm đang đánh về phía mình kia, Ngưu Trụ hét lớn một tiếng, trong nháy mắt đôi mắt của hắn đã đỏ bừng, cả người bành trướng, cơ bắp gồ lên, nổi gân xanh, linh lực mênh mông cuồn cuộn truyền vào trong tứ chi bách hài!
"Muuuuu!"
Một tiếng gầm đột nhiên vang lên.
Phía sau Ngưu Trụ, một ảo ảnh Thanh Ngưu hình thể khổng lồ xuất hiện, trên người nó hiện đầy hoa văn thần bí, cứ như thể là thần minh Viễn cổ vậy!
"Thiên Băng!"
Hắn hét lớn một tiếng, nắm chặt nắm đấm, linh lực đều đổ dồn hết lên cánh tay, tung ra một kích mạnh nhất của mình!
Khi hắn vung quyền thì ảo ảnh Thanh Ngưu ở phía sau hắn phát ra ánh sáng nhạt, truyền vào trong cơ thể của Ngưu Trụ, làm khí thế của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn!
Một màn này khá giống với Bạo Viên vương lúc ban đầu, khi dốc hết toàn lực tấn công thì sẽ dẫn động một ảo ảnh khó hiểu nào đó, không biết đây là chuyện gì.
Tô Trạch cau mày, nhìn vẻ mặt trang nghiêm như đi hành hương kia của Ngưu Trụ, hắn lại lặng lẽ dồn thêm tí lực lượng.
Chỉ trong nháy mắt, hai nắm đấm đụng vào nhau.
Lúc này Tô Trạch đứng ở trước cơ thể cao gần một trượng của Ngưu Trụ nên trông khá là yếu đuối.
Mà kết quả sau khi hai quyền này đụng nhau lại ngược lại hoàn toàn với vẻ bề ngoài của bọn họ.
Rầm!
Một tiếng nổ chấn động thiên địa vang lên!
Sóng khí khủng bố bộc phát, không gian xung quanh đều rách tạo ra hàng loạt khe không gian, tiếng gầm gần như biến thành thực chất, tiếng vang nặng nề đinh tai nhức óc như tiếng sét đánh!
Răng rắc răng rắc…
Tiếng vang lanh lảnh xuất hiện.
Đó là tiếng xương cốt gãy nứt.
Ngay sau đó, một tiếng ầm nặng nề truyền tới, cơ thể cao gần một trượng của Ngưu Trụ bay ra ngoài với tốc độ nhanh, đã vẽ ra một đường máu đỏ trên không trung.
Một luồng ánh sáng tím xuất hiện bao phủ lấy hắn.
Ngưu Trụ đã quên hết sự đau đớn ở trên người, ra sức giữ sự tỉnh táo của bản thân, cố nghiêng đầu nhìn Tô Trạch, trong mắt hắn chứa đấy sự rung động và khâm phục.
Trong đó thậm chí còn xen lẫn thêm cả sự sùng bái nữa.
Ngưu Trụ thua tâm phục khẩu phục trước Tô Trạch có đủ lực lượng để nghiền áp bản thân!
Nhìn bóng dáng bị đánh bay ra ngoài của Ngưu Trụ, Tô Trạch cười vẫy tay, sau đó thì ngừng cười, xoay người sang chỗ khác, nhìn đám thí sinh còn dư lại.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trạch, người của đám thí sinh này bèn run lên!
Loại cảm giác vô lực này càng lúc càng tràn ngập trong lòng bọn họ!
Sau khi Tô Trạch để lộ ra lực lượng cơ thể còn khủng bố hơn kiếm đạo thì loại cảm giác ấy càng nồng nàn hơn nhiều!
Đột nhiên, trong lòng của bọn họ bỗng sinh ra một loại cảm giác không thắng nổi Tô Trạch.
Có mấy thí sinh, thậm chí trong lòng còn nghĩ nhận thua luôn!
Loại ý nghĩ này vốn không nên xuất hiện ở trong đầu bọn họ.
Bọn họ đều là thiên kiêu tâm cao khí ngạo, nếu đổi lại là trước kia, thì dù có thế nào bọn họ cũng sẽ không ngờ được khi bản thân đối mặt với một đối thủ lại sẽ có loại tâm thái này!
Nhưng bây giờ nó đã xuất hiện thật rồi.
Thậm chí ở trong lòng bọn họ đã có một cảm giác tuyệt vọng xuẩ hiện rồi.
Tất cả đều vì Tô Trạch quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức bọn họ không thấy được chút khả năng có thể đánh bại hắn nào!
Nếu như chỉ cần còn có một chút xíu khả năng thôi thì bọn họ cũng không đến nỗi sẽ thấy tuyệt vọng thế!
Y theo tính cách của bọn họ, chắc chắn là sẽ chiến đấu tới cuối cùng cùng với Tô Trạch, tuyệt đối sẽ không lui về phía sau dù chỉ nửa bước!
Nhưng hiện giờ, sự mạnh mẽ của Tô Trạch, còn có độ bền bỉ đã làm bọn họ mất đi hy vọng, nên đương nhiên là hãi đánh rồi.
Phượng Thái Vi thì lại không có ý nghĩ như thế, là Thánh nữ của Phượng tộc, nàng cao ngạo cực độ.
Ngoài nàng thì mấy thiên kiêu Orlando cũng thế.
Bọn họ vẫn cảm thấy kiên dịnh trong lòng, nhưng trong lòng họ cũng xuất hiện một loại cảm giác vô lực.
Tô Trạch bình tĩnh nhìn bọn họ, không nói thêm gì.
Hắn biết những thiên kiêu chắc chắn sẽ không nhận thua.
Bây giờ không biết đã có bao nhiêu cường giả đang chú ý tới cuộc chiến đấu này.
Khi đã nhận thua thì thanh danh của bọn họ sẽ hỏng bét hết.
Cả chủng tộc của bọn họ cũng sẽ thấy rất mất mặt.
Vì vậy, dù xét từ góc độ nào thì khả năng bọn họ nhận thua là rất nhỏ.
Tô Trạch khẽ cau mày, cảm nhận tình huống tiêu hao linh lực một phen.
Tình huống không tốt cho lắm.
Một chiêu Thanh Liên Kiếm Ca ban đầu kia đã làm tiêu hao không ít linh lực của hắn, sau đó đạo tắc hệ Lôi bộc phát ra cũng tiêu hao một chút.
Mặc dù Tô Trạch vẫn hấp thu linh khí xung quanh để khôi phục, bổ sung được không ít, còn có hạt giống Long Tượng không ngừng bổ sung nữa, nhưng bây giờ linh lực cũng đã tiêu hao khoảng một phần hai mươi, một phần ba mươi gì đó rồi.
Tiêu hao có hơi nhiều.
Tô Trạch buộc lòng phải cảm thán thừa nhận rằng thực lực của những thiên kiêu kia cũng tốt đấy.
Ai cũng có thực lực mạnh mẽ khác người, mạnh hơn người tu luyện Nguyên Anh bình thường không biết bao nhiêu lần!
Mặc dù tu vi đều ở Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng khi chiến đấu thì lại không kém gì người tu luyện Nguyên Anh hậu kỳ bình thường!
Lúc loại bỏ bọn họ thì vẫn phỉa dùng tới một phần lực lượng.
Phải kết thúc cho nhanh lên mới được, không lỡ đâu trong số bọn họ có người bộc phát năng lực thì mình lại phải tốn mất một phen công sức.
Tô Trạch thầm đưa ra quyết định ở trong lòng, cũng không do dự nữa, thân hình nhoáng lên, trong phút chốc đã xuất hiện ở trước mặt Vương tử tộc Tinh Linh Orlando.
Hắn là ngự thú sư, cơ thể mạnh mẽ khác người là vì hắn là ngoại lệ trong số đó.
Orlando làm một xạ thủ, cơ thể quá yếu.
"Ầm ầm!"
Orlando hộc máu bay ra ngoài.
Một luồng ánh sáng tím trong nháy mắt giáng xuống, bao phủ lấy hắn rồi mang đi.
Tô Trạch thu tay của mình lại, thầm than một tiếng.
Vốn còn định tiện tay lấy cái cung của hắn, ai dè không kịp, quả nhiên là đáng tiếc.
Lắc đầu, bóng dáng của Tô Trạch lại biến mất lần nữa.
Đối mặt với thiết quyền của hắn, hiển nhiên những thí sinh còn lại rất khó chống đỡ.
Sau hàng loạt tiếng vang nặng nề.