Hiện giờ sáng rọi quá mức chói mắt, bọn họ tự nhiên không nhìn thấy được rõ ràng.
Nhưng mà lập tức đã có cường giả chú ý đến lạ thường!
“Hình như lôi vân không tiêu tán!”
Tiếng kinh hô vang lên.
Lập tức, rất nhiều cường giả nhìn lên đám mây màu sắc sặc sỡ trên kia, chân mày ào ào nhếch lên, đồng tử hơi co rụt lại.
Dựa theo lẽ thường, một khi người tu luyện trèo lên bị sét đánh, đám mây kia nên biến mất mới đúng!
Hiện giờ chẳng những không biến mất, còn giống như càng thêm ngưng đọng rồi!
Có chuyện gì vậy?
Từng đôi mắt mang theo khó hiểu nhìn vào trong đống tia sáng chói mắt bên dưới.
Chẳng lẽ… Tô Trạch còn đang kiên trì?
Hắn chịu được công kích mới vừa rồi?
Không, không thể nào!
Gần như theo bản năng, bọn họ đã phủ định suy đoán này.
Nhưng mà trừ bỏ suy đoán này thì lại không có khả năng nào khác nữa!
Một khi Tô Trạch bị phán định thất bại loại bỏ, lôi vân bên trên sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Hiện giờ lôi vân còn chưa biến mất, không chỉ thể hiện Tô Trạch không bị loại bỏ, còn sống sót sau năm đường sấm sét mới vừa rồi!
Ngay sau đó, suy đoán của rất nhiều cường giả đã được chứng thực.
Chỉ thấy được có một bóng dáng đột nhiên lao ra từ trong vòng sáng kia, tốc độ nhanh chóng, trên người bốc lên ánh sáng vàng thuần túy, lao về phía lôi vân bên trên!
“Là Tô Trạch! Hắn không có chuyện gì!”
“Sao có thể chứ! Rốt cuộc đã có chuyện gì!? Chống đỡ được năm đường sấm sét kia, lại còn không một vết thương, vẫn tiếp tục trèo lên được, tốc độ lại nhanh như thế!? Này… thằng cha này rốt cuộc có phải người không vậy?”
Trong lúc này, gần như trong lòng mỗi một cường giả đến từ Thiên cung đều hiện lên ý niệm này ở trong đầu.
Bọn họ ở Thiên cung đã nhiều năm như vậy.
Được chứng kiến vô số thiên tài, biết được đủ loại tồn tại có thể chất đặc thù.
Có thể nói, gần như tất cả thiên tài cao nhất ở thế giới Vạn Tộc đều ở trong Thiên cung!
Nhưng hiện giờ biểu hiện Tô Trạch thể hiện ra lại là thứ mà bọn họ chưa từng được biết!
Không phải bọn họ chưa từng được thấy người tu luyện có đan điền trời sinh lớn nhỏ lạ thường, có thể dung nạp rất nhiều linh lực.
Nhưng vốn không hề có ai biến thái giống như Tô Trạch!
Mấu chốt nhất, chuyện càng khiến cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Từ khi bắt đầu trèo lên cho đến bây giờ, Tô Trạch chẳng những không hề biểu hiện ra tiêu hao quá độ chút nào, giống như tinh thần còn tốt hơn một chút vậy, mặt mày hồng hào, tinh lực dư thừa đến dọa người!
Đúng lúc này.
Trên Thiên Ngoại Thiên xuất hiện biến hóa.
Vù!
Kèm theo một tiếng vù vù vang lên.
Mảng lớn lôi vân màu sắc sặc sỡ kia đột nhiên bắt đầu co rút lại vào trong, ngưng tụ thành từng điểm!
“Thành! Lôi linh sắp xuất hiện rồi!”
Có cường giả Thiên cung khẽ kêu lên.
Lý Trường Sinh thoáng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở Tô Trạch.
“Tô Trạch, thứ lập tức ngưng tụ ra là lôi linh, là thứ sinh ra trong lôi đình cực hạn, có linh trí đơn giản, thực lực rất mạnh mẽ, hơn nữa có thể miễn dịch công kích linh lực trên trình độ nhất định, lực công kích của bản thân cũng mạnh mẽ!”
“Nếu như ngươi lo lắng thì hiện giờ có thể lui ra, chúng nó vô cùng nguy hiểm, mặc dù không muốn mạng ngươi, nhưng nếu như thiếu một phần tứ chi thì vẫn mất nhiều hơn được!”
Hắn nói rất nhanh, thoáng chốc đã nói xong tính chất nghiêm trọng của chuyện này cho Tô Trạch.
Nhưng mà điều khiến Lý Trường Sinh thậm chí cường giả khác của Thiên cung ngoài ý muốn chính là Tô Trạch nghe được xong lại chỉ khẽ gật đầu, không hề có ý lui bước!
Ngược lại vô cùng hào hứng, vẻ mặt chờ mong, giống như vô cùng muốn biết một chút về sự khủng bố của lôi đình!
Khốn kiếp! Thằng cha này quả thật quá mức bành trướng!
Không hiểu được đạo lý không nghe lời dạy của người già, chịu thiệt ngay trước mắt sao!?
Lý Trường Sinh thật sự nóng nảy, nếu như có thể, hắn thật sự định trực tiếp xông lên đá Tô Trạch một cước xuống dưới!
“Trương Mục Chi, ngươi kêu thằng cha kia đừng thể hiện, nhanh chóng đi xuống!”
Lời mình nói vô dụng, vậy để Trương Mục Chi là hiệu trưởng của Tô Trạch nói chắc có thể chứ?
Nhưng mà khiến Lý Trường Sinh thiếu chút nữa phun ra máu là… trên mặt Trương Mục Chi lại hiện ra vẻ vô cùng tự tin!
Không chỉ có hắn, bao gồm cả những thiên kiêu cùng với hơn mười thí sinh thiên tài kia của Nhân tộc!
Có thể nhìn thấy được trên mặt vài người trong số bọn họ tự nhiên hơi khẩn trương.
Nhưng càng nhiều hơn là vẻ mặt tự tin!
Không phải tự tin về bản thân, mà là tự tin hoàn toàn đối với Tô Trạch!
Lúc này, một phần cường giả Thiên cung chú ý đến Lý Trường Sinh, theo ánh mắt của hắn nhìn thấy được biểu cảm của đám thí sinh Nhân tộc, không khỏi hơi kinh ngạc.
Các ngươi không sao chứ!?
Lý Trường Sinh gầm to trong lòng.
Đều nói trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo, Tô Trạch thể hiện bành trướng, các ngươi những người xem cuộc chiến này sao lại cũng bành trướng theo vậy?
Có thể làm rõ tình hình của mình được không!
Tô Trạch có thù oán gì với các ngươi sao?
Các ngươi tình nguyện lúc nữa nhìn thấy hắn mất tay mất chân gì đó sao?
Thoáng chốc, trong đầu Lý Trường Sinh hiện ra một suy đoán hoang đường.
Nếu như là bình thường, ý tưởng như vậy đều sẽ khiến cho hắn cảm thấy buồn cười lạ thường.
Lúc này lại cảm thấy tương đối hợp tình hợp lý, bằng không thì không thể có cách nào khác giải thích được tình huống hiện giờ.
Trương Mục Chi thậm chí đám người Diệp Thanh nhìn Lý Trường Sinh, tỏ vẻ bản thân vô cùng hiểu được sự sốt ruột của hắn.
Ừm, trừ bỏ Nhân tộc rất hiểu về Tô Trạch ra, người khác nhất định không thể hiểu được vì sao hiện giờ bọn họ lại lạnh nhạt như vậy.
Sở dĩ hiện giờ bọn họ bình tĩnh tự tin như vậy, chỉ lẳng lặng nhìn, không có cảm xúc dư thừa gì.
Đó là nhờ sự giúp đỡ của “Dạy dỗ” liên tiếp trước đó!
Lúc trước bọn họ khá tương tự với các cường giả như Lý Trường Sinh.
Nhưng mà mỗi lần Tô Trạch đều có thể làm được một vài chuyện trái với lẽ thường đã tát bôm bốp vào mặt bọn họ!
Mãi cho đến về sau, sau khi mặt đã bị đánh sưng lên.