Biểu hiện của Tô Trạch… thật sự biến thái quá rồi!
Cho dù là bọn họ, lúc này cũng không nhịn được mang mình năm đó ra so sánh với Tô Trạch bây giờ!
Đáp án rất rõ ràng.
Khi mình cùng cấp bậc cùng độ tuổi, thực lực kém xa Tô Trạch!
Thậm chí xách dép cho hắn cũng không xứng!
Thế này có thể xưng là khủng bố!
Bọn họ không thể không thừa nhận, nếu cùng tu vi đối mặt với Tô Trạch, dưới thực lực khủng bố khiến người ta giận sôi này của Tô Trạch, bọn họ không có chút cơ hội nào!
“Hắn giống như… sắp thành công qua cửa ải này rồi.”
Hạo Vũ cung chủ nuốt nước miếng, hơi gian nan nói ra: “Đã bao nhiêu năm, từ khi chúng ta phát hiện ra Thăng Tiên đài đến giờ, hình như chưa từng có đệ tử Nguyên Anh cảnh nào trèo lên đỉnh Thiên Ngoại Thiên đâu nhỉ?”
“Chưa từng có.” Chư Thần cung chủ lắc đầu: “Muốn trèo lên đỉnh, ít nhất phải có thực lực Hóa Thần trung kỳ, nếu không căn bản không chống đỡ qua được cửa ải này.”
“Đây chẳng phải nói, hắn có sức chiến đấu của Hóa Thần trung kỳ sao?” Hạo Vũ cung chủ vô thức nói ra.
Nhưng lập tức bị phủ định.
“Trái lại cũng chưa đến mức đó, dù sao binh khí đạo tắc chỉ là binh khí do lực lượng đạo tắc biến hóa ra mà thôi, cũng không coi là người tu luyện thật sự, nếu quy đổi ra, nhiều nhất Tô Trạch tương đương với đối mặt với một tên Hóa Thần sơ kỳ…”
Chư Thần cung chủ nói rồi nói, sau đó không tiếp tục nói nữa.
Hắn vốn muốn nói là Hóa Thần sơ kỳ thôi.
Nhưng lời đến khóe miệng, làm thế nào cũng không thể nói ra.
Hóa Thần sơ kỳ?
Tô Trạch mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi!
Chênh lệch giữa hai bên là một cảnh giới lớn!
Đừng nói là bên ngoài, dù ở trong Thiên cung cũng không có đệ tử có thực lực mạnh mẽ biến thái như vậy!
Trăm ngàn năm qua cũng chưa từng có!
Chắc hẳn về sau cũng vậy, ngoài Tô Trạch ra, không có đệ tử nào khác có thể làm được đến bước này!
“Rốt cuộc Tô Trạch này… ăn cái gì mà lớn lên? Linh lực hùng hậu không thể tưởng tượng nổi, sức mạnh cơ thể lại càng khủng bố! Nếu không tính tiên pháp ở chiêu kia, dường như thực lực về mặt quyền pháp của hắn mạnh mẽ hơn kiếm đạo rất nhiều!”
Tu Di cung chủ là người tu hành Phật đạo, vốn sớm đã dưỡng thành một trái tim đứng trước Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt.
Nhưng bây giờ, trên khuôn mặt hắn lại lộ vẻ khiếp sợ, tự lẩm bẩm nói.
“Mẹ nó đây mà là ngự thú sư sao? Mẹ nó là người tu hành kiếm đạo sao?”
Chư Thần cung chủ trực tiếp bùng nổ nói lời thô tục, thầm mắng: “Mẹ nó nhóc con này chính là một con quái thú cơ bắp, sức mạnh trong người còn mạnh hơn bộ tộc Thiên Ngưu kia không biết bao nhiêu lần! Nghiệp vụ tình báo bị làm sao vậy? Người tu hành võ đạo biến thái như vậy mà lại xác định là ngự thú sư hả?”
Lúc này biểu hiện của Tô Trạch thật sự quá mức chói mắt.
Mà từ khi trận chung kết bắt đầu đến bây giờ, đám Tiểu Thanh căn bản không ra tay, tất nhiên là bị xem nhẹ.
Đương nhiên, cho dù mấy đứa Tiểu Thanh ra tay, lúc này cũng vẫn bị xem nhẹ.
Dù sao so với Tô Trạch lúc này, thực lực của mấy đứa Tiểu Thanh là không tệ, nhưng vẫn chưa được coi là nghịch thiên, không lọt vào được mắt xanh của Độ Kiếp!
“Ai biết được.” Hạo Vũ cung chủ lắc đầu nói: “Nhưng mà Tô Trạch quả thật nhịn rất giỏi, vốn có cơ thể mạnh nhất, vậy mà đến bây giờ mới sử dụng! Tính cách này, thật sự lợi hại!”
“Có lẽ là… hắn cảm thấy đối thủ lúc trước không đáng để hắn dốc hết sức ra tay?”
Bất thình lình, Nguyên Thủy cung chủ nói một câu.
Nhất thời, ba vị Độ Kiếp khác đều im lặng.
Suy nghĩ tỉ mỉ lại, quả thật chính là như vậy.
E rằng những người được xưng là thiên kiêu như Hồn Vô Nhai còn không chống lại nổi một quyền của Tô Trạch.
Giết gà sao lại dùng dao một trâu, đối phó với bọn họ không cần dốc hết sức ra tay…
Khi đám thiên kiêu Hồn Vô Nhai còn không biết rõ tình huống, bọn họ đã bị mấy vị Độ Kiếp nhận xét một lượt.
Nhưng bây giờ, cho dù bọn họ biết thì cũng sẽ không có phản ứng gì.
Trong cung điện.
Sắc mặt Hồn Vô Nhai trắng bệch.
Nếu như trắng bệch lúc trước là do bị thương khi chiến đấu, vậy thì trắng bệch bây giờ lại là bởi vì trong lòng quá tuyệt vọng!
Không chỉ hắn, một bộ phận thí sinh khác cũng là như vậy, sắc mặt trắng bệch, giống như mất rất nhiều máu.
Loại cảm giác thất bại sâu sắc tuôn trào ở sâu trong đáy lòng bọn họ!
Trong lòng bọn họ chỉ còn có tuyệt vọng.
Chênh lệch quá lớn.
Căn bản không nhìn thấy xíu xiu hi vọng vượt qua đối phương.
Hễ Tô Trạch lộ ra một chút, chỉ là một chút sơ hở thôi cũng tốt rồi!
Nhưng không như mong muốn, chẳng những Tô Trạch không thất bại khi lên trên chín nghìn mét, trái lại càng thể hiện ra thực lực kinh khủng!
Một loại thực lực khiến bọn họ chỉ nhìn thoáng qua thôi đã biết mình tuyệt đối không thể vượt qua được một chiêu của Tô Trạch!
Sau khi nhận ra được thực tế này.
Niềm tin trong lòng đám Hồn Vô Nhai, thiên kiêu tuyệt thế trong mắt người đời… hoàn toàn sụp đổ!
Với những thiên kiêu như bọn họ, thật ra thất bại không phải đáng sợ nhất!
Đáng sợ nhất là tinh thần sụp đổ!
Hoặc là nói một cách huyễn hoặc thì là đạo tâm sụp đổ!
Tình huống bây giờ của bọn họ chính là như vậy, niềm tin vốn kiên định, đạo tâm vốn cứng cỏi bị những lần biểu hiện nghịch thiên của Tô Trạch đánh cho tan nát hoàn toàn!
Giây phút này, lòng tự tin đã không cách nào xuất hiện trong lòng đám thiên kiêu Hồn Vô Nhai nữa rồi!
Ít nhất… khi đối mặt với Tô Trạch, bọn họ không còn bất kỳ tự tin nào!
Tất nhiên cường giả dẫn đầu các tộc chú ý đến thay đổi trong sắc mặt của bọn họ.
Sau khi cảm nhận được hơi thở chán chường tuyệt vọng phát ra từ trên người những thiên kiêu này, dựa theo lẽ thường bọn họ vốn phải nói lời răn dạy, để các thiên kiêu lấy lại lòng tin, coi đây là mục tiêu, sau này đánh bại Tô Trạch.
Nhưng mà, lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra!
Nói ra lời kia, ngay cả bản thân bọn họ cũng không tin nổi!