Dựa vào biểu hiện bây giờ của Tô Trạch, nếu thuận lợi trưởng thành, Hợp Đạo dễ dàng, dù Độ Kiếp cũng không khó khăn gì!
Thậm chí… trên Độ Kiếp cũng không phải không thể!
Đối mặt với thiêu kiêu cái thế lấn áp cả một thế hệ này khiến cho bọn họ căn bản không thể nói ra bất kỳ lời lẽ cổ vũ nào!
Đến cuối cùng, chỉ có thể thở dài một tiếng mà thôi.
Sinh ra cùng thời với thiên kiêu giống như Tô Trạch, đối với người tu luyện bình thường là đáng giá, bọn họ sẽ được chứng kiến sự vùng dậy của một thế hệ truyền kỳ.
Nhưng đối với các thiên kiêu thì lại là đả kích mang tính hủy diệt!
Hào quang của bọn họ sẽ bị Tô Trạch che lấp.
Cho dù bọn họ tài giỏi như thế nào, cuối cùng… đều sẽ trở thành lá xanh làm nền cho Tô Trạch mà thôi!
Người tu luyện trong cung điện và trong toàn bộ thế giới Vạn Tộc đều loạn cả lên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nhưng nhân vật chính mà bọn họ đang chú ý lúc này lại lòng không tạp niệm, vô cùng tập trung!
Uỳnh!
Cự đỉnh bằng đồng thau cao chừng một trượng bị Tô Trạch đấm thành mảnh vụn, mảnh vỡ màu xanh biếc hóa thành mưa ánh sáng từ trên không trung rơi xuống.
Sau đó gió lớn nổi lên, thổi tan cơn mưa ánh sáng này.
Toàn thân Tô Trạch lóe lên ánh vàng, thân hình lại lóe lên biến mất không thấy đâu nữa.
Rầm rầm.
Ngay sau đó, Tô Trạch xuất hiện, bàn tay nắm lấy một cái Trật Tự thần liên rồi bỗng nhiên giật mạnh một cái, cưỡng ép kéo trường kiếm đạo tắc ở cuối Trật Tự thần liên lại gần!Răng rắc!
Kiếm quang chợt hiện!
Trường kiếm đạo tắc gãy thành hai đoạn, vô lực từ trên cao rơi xuống.
Hành động của Tô Trạch cũng không dừng lại, cứng rắn chống chọi đánh phá từ đằng sau truyền đến, trong miệng tràn ra máu tươi, động tác lại không hề chậm chạp, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Bịch bịch bịch!
Âm thanh nổ tung vang lên liên tiếp!
Một món lại một món binh khí đạo tắc hóa thành bột mịn rồi biến mất!
Cùng với thời gian dần trôi, số lượng binh khí đạo tắc liên tục giảm bớt, từ ba mươi ba thanh ban đầu, bây giờ giảm xuống còn ba thanh!
Lúc này, Tô Trạch đã leo đến độ cao hơn chín nghìn năm trăm mét!
Khoảng cách đến đỉnh Thiên Ngoại Thiên cũng chỉ còn chưa đến năm trăm mét!
Còn ba món binh khí đạo tắc, đã không cách nào ngăn cản bước chân của Tô Trạch nữa rồi!
Thậm chí, dù muốn tạo thành thương tổn cho hắn cũng không được!
Tô Trạch thở hổn hển, vết thương trên người đang nhanh chóng khép lại, ánh vàng càng thêm chói lóa, cả người giống như được đúc bằng vàng ròng!Khí thế của hắn là càng đánh càng dũng mãnh, mang theo vẻ điên cuồng.
Trên thực tế, quá trình chiến đấu vừa rồi của hắn hoàn toàn có thể nói là điên cuồng.
Gần như mỗi giây mỗi phút, Tô Trạch đều cứng rắn chống trả công kích của những binh khí đạo tắc đó.
Trốn tránh là chuyện không hề tồn tại.
Đương nhiên, ở khoảng cách như bây giờ, nếu muốn tránh né, chắc chắn tiêu hao sẽ càng lớn hơn.
Tô Trạch đã thử rồi, phát hiện linh lực tiêu hao khi tránh né nhiều hơn linh lực cho Bất Diệt Kim Thân chữa trị vết thương rất nhiều.
Bởi vậy, hắn dứt khoát từ bỏ tránh né, trực tiếp dùng cách mạnh mẽ nhất kết thúc thử thách này.
Bây giờ cũng nên kết thúc rồi.
Ánh vàng trên người Tô Trạch tăng vọt, tất cả vết thương đều khôi phục, bước chân nhoáng một cái, hóa thành ánh vàng xuất hiện trước mặt ba thanh binh khí đạo tắc kia!
Nhưng mà, còn chưa đợi hắn ra tay.
Vù!
Tiếng vù vù vang vọng giữa không trung.
Không gian hơi méo mó.
Ngay sau đó, ba món binh khí đạo tắc trực tiếp biến mất khỏi trước mặt Tô Trạch!
Cùng lúc đó, âm thanh già nua lúc trước xuất hiện trong đầu Tô Trạch.
“Cũng gần được rồi, muốn ngưng tụ ra món đồ chơi này vẫn rất tốt sức! Mau đi lên, có thể lĩnh ngộ thì lĩnh ngộ, không thể lĩnh ngộ thì mau xuống!”
Là khí linh của Thăng Tiên đài.
Trong không gian hư vô bên trong Thăng Tiên đài.
Ông lão râu bạc tức đến nổ phổi nhìn Tô Trạch ở bên ngoài, trong mắt tràn đầy bực bội, nhưng nhiều hơn vẫn là khiếp sợ.
Trên thực tế, cũng chính bởi vì vừa rồi hắn quá khiếp sợ nên mới không kịp ngăn cản Tô Trạch, để hắn thoáng cái đánh nát ba mươi thanh binh khí đạo tắc!
Hắn phải mất rất lâu mới ngưng tụ ra được những thứ này đấy!
Bây giờ bị Tô Trạch đánh nát, lại phải tốn thêm một đoạn thời gian nữa!
Nhưng trái lại cũng không thể trách hắn.
Dù sao nhiều năm qua, cũng có rất nhiều đệ tử Thiên cung leo lên độ cao trên chín nghìn mét, cũng từng đối mặt với bao vây tấn công của binh khí đạo tắc này.
Nhưng khi bọn họ vượt cửa ải này đều là cố gắng chống đỡ, tìm kiếm sơ hở rồi nhanh chóng leo lên phía trên!
Người hơi lợi hại nghịch thiên một chút thì nhiều lắm cũng là chế trụ binh khí đạo tắc!
Cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện người nào dựa vào sức mạnh dã man đánh nát binh khí đạo tắc!
Cho nên, ông già khí linh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Lại thêm thứ Tô Trạch bộc phát ra khiến hắn quá mức khiếp sợ.
Trong lúc nhất thời quên mất không nói cho Tô Trạch rằng thật ra không cần đánh nát những binh khí kia, thông qua một số thủ đoạn “mềm mỏng” cũng có thể leo lên!Đáng tiếc, khi hắn kịp phản ứng thì Tô Trạch đã đánh nát đa số binh khí đạo tắc rồi.
Đồng thời còn dự định đánh nát ba cái còn sót lại cuối cùng.
Nhìn thấy cảnh này, lập tức khiến trái tim ông già khí linh giống như bị dao cắt, vội vàng ra tay thu hồi ba thanh binh khí đạo tắc.
Lúc này mới tránh được “bàn tay độc ác” của Tô Trạch!
Bây giờ khí linh Thăng Tiên đài rất bực bội.
Thật ra lôi linh trước đó đã khiến hắn hơi đau lòng rồi, thứ kia cũng là hắn tốn công tốn sức thai nghén ra.
Kết quả cho Tô Trạch một hơi nuốt chửng lôi linh của mình!
Lúc đó suýt nữa khiến hắn ho ra hết cả tâm can phèo phổi.
Bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, có thể không khiến hắn bực bội sao?
Hắn không để ý gì đến khiếp sợ nữa rồi!
Cái gì mà tiên lực, cái gì mà long tượng viễn cổ, cái gì mà truyền thừa… cút hết cả đi, dù sao đến lúc đó tự nhiên nhóc con kia sẽ biết, không cần mình lo lắng làm gì.