“Ai biết được? Lão già ta sắp phải chết, người như ngươi bình thường mà nói không phải dễ dàng chết như vậy, nói không chừng ngươi có thể phát hiện ra cơ hội sống gì đấy.
Bớt nói nhảm đi, đợi lát nữa xem thời cơ, nếu bỏ lỡ tiểu tử ngươi thật sự nên chết tại chỗ!”
Thân hình Ông già khí linh trở nên mờ đi, ánh mắt dần dần kiên định, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Dung địa tiên.
Răng rắc răng rắc…
Từng mảnh vỡ khổng lồ rơi xuống từ Thăng Tiên đài
Nhưng mà lúc này, Ông già khí linh không chút nào quan tâm mà chỉ yên lặng điều động lực lượng cuối cùng, chuẩn bị thiêu đốt thân mình, vì Tô Trạch kéo dài một chút thời gian!
Nhưng đúng lúc này.
Giọng nói tô trạch lại vang lên lần nữa.
“Ngài vẫn là tỉnh táo lại đi, không cần ngài đi tự bạo đâu!”
Ông già khí linh nghe ra trong giọng nói của Tô Trạch mang theo ý cười nhàn nhạt và thong dong, không khỏi có chút kinh ngạc, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Trong lúc nhất thời, đồng tử hắn co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi!
Tiểu tử này... Quả nhiên là một tên điên!!!
Chỉ thấy ánh sáng màu vàng kim trên người Tô Trạch ánh lên một tầng mờ mờ, so với trước kia đã mờ đi không biết bao nhiêu rồi.
Nhưng thứ khiến ông già khí linh hoảng sợ thì không phải cái đó.
Mà là chuyện Tô Trạch chuẩn bị thực hiện!
Lúc này, Vô Chung bàn thạch trôi lơ lửng trong không trung, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lấp lánh.
Chín chữ cổ chậm rãi xoay tròn trong không trung, từ từ phát ra tia sáng sáng ngời.
Có một loại dao động nhè nhẹ từ trong bàn thạch truyền ra ngoài.
Nếu như là bình thường thì rất khó phát giác được loại dao động này, mà cho dù có nhận ra được thì không đoán nổi ý đồ của Tô Trạch.
Nhưng ông già khí linh làm khí linh của Thăng Tiên đài.
Cũng được xem như là cùng một loại với Vô Chung bàn thạch cho nên có trực giác cực kỳ linh mẫn ở phương diện này!
Vì thế nên khi Tô Trạch vừa mới bắt đầu thì hắn đã nhận ra ý đồ của Tô Trạch là gì rồi!
Hắn muốn khiến đám đạo binh Địa Tiên đó tự bạo!
Trong thoáng chốc thôi mà đủ loại cảm xúc từ kinh ngạc, sợ hãi, khó hiểu, nghi ngờ, không tin tưởng xuất hiện trong đầu ông già khí linh.
Cho dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ đến là Tô Trạch sẽ làm như thế!
Sao có thể nỡ làm thế được cơ chứ?
Đó là đạo binh Địa Tiên đấy!
Cho dù có khiếm khuyết đi nữa thì cũng là bảo vật loại một đấy!
Thứ như thế chẳng tồn tại ở trong thế giới Vạn Tộc.
Thế mà giờ Tô Trạch lại nỡ đem bảo vật đó tự bạo!
Đúng là kẻ điên mà!
Hắn gần như là bật thốt lên theo bản năng: “Tên oắt nhà ngươi đúng là điên rồi, đó là đạo binh Địa Tiên, thứ đồ trân quý như thế nếu tự bạo rồi thì không còn nữa đâu!”
Ai ngờ Tô Trạch lại vô cùng bình thản, dường như thứ chuẩn bị tự bạo chỉ là một món đồ pháp bảo bình thường mà thôi.
“Nếu như có sinh mệnh thì thứ gọi là đạo binh Địa Tiên này mới có giá trị!
Nhưng ngay cả sinh mệnh cũng không có thì cho dù có quý giá nữa thì cũng để làm gì cơ chứ?
Hơn nữa, khí linh bên trong cái thứ này hình như cũng đã sớm biến mất rồi, thứ này tự bạo thì khả năng là hiệu quả tự bạo không kém tiền bối nhiều đâu nhỉ?
Thâm chí có khả năng là hiệu quả tự bạo của thứ đồ này của ta còn lớn hơn ấy chứ!”
Nghe được lời này, ông già khí linh bỗng ngây ra, nhìn đăm đăm vào thiếu niên trước mặt mình, tâm tình có chút phức tạp.
Nói thì đơn giản như thế.
Nhưng đến lúc mấu chốt, người nỡ để đạo binh Địa Tiên tự bạo có thể nói là đã ít lại càng ít!
Nhất là bây giờ Tô Trạch mới chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, một món đạo binh Địa Tiên thôi cũng đã rất quan trọng rồi.
Thế mà hắn có thể không chút do dự gì khiến chúng tự bạo.
Quả nhiên là…đủ khí phách!
Không biết hôm nay ông già khí linh đã bị Tô Trạch làm cho chấn động mấy lần rồi nữa, cũng hơi chết lặng rồi.
Cuộc đối thoại của một người một linh chỉ duy trì trong giây lát mà thôi.
Tiếng cười của Hoa Dung địa tiên truyền đến.
Hình như hắn quá mức kích động và hưng phấn nên có chút không thèm đếm xỉa đến từng sợi dao động đó.
Nói đúng ra thì những dao động đó quá yếu ớt, không hề gây ra bất cứ cảm giác nguy cơ nào cả.
Điều đó khiến cho Hoa Dung địa tiên không thèm đặt nhiều chú ý.
Tâm trạng của hắn lúc này đang rất kích động.
Khí linh ở đối diện cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa rồi!
Không có sự trợ giúp của khí linh thì chỉ bằng vào một tên cảnh giới Nguyên Anh nho nhỏ thì cho dù thế nào cũng không thể động đến món đạo binh Địa Tiên đó được!
Mà nếu không có sự trợ giúp của đạo binh Địa Tiên.
Thì ưu thế sẽ chuyển về phía bên hắn rồi!
Thậm chí có thể nói rằng bây giờ hắn đã coi như thắng lợi rồi!
Đạo binh Địa Tiên ở đối diện không thể dùng được, khí linh có năng lực ngăn cản hắn cũng sắp chết rồi.
Bây giờ hai lực cản lớn đã biến mất, cả Phàm giới này đã không còn có thứ gì có thể ngăn cản hắn nữa rồi!
Tiếp theo có thể chuyên tâm mở thông đạo rồi!
Chờ khi hắn tiến vào trong Phàm giới thì tất cả những cơ duyên trong đó đều là của hắn cả rồi!
Cả Phàm giới đều phải chấn động dưới chân hắn.
Hắn, cường giả Địa Tiên, Hoa Dung, sẽ là thần minh của cả Phàm giới!
Nắm quyền sinh sát trong tay, hắn muốn làm gì thì làm cái đó!
Không chỉ như thế, những công pháp cấm kỵ , còn có người có đại khí vận trong truyền thuyết đều sẽ là thắng lợi phẩm của riêng hắn!
Công pháp cấm kỵ , lại thêm đại khí vận trên người!
Từ nay về sau, cho dù là ở Địa Tiên giới đi nữa cũng chẳng có thứ gì có thể ngăn cản hắn được nữa!
Sau này hắn, Hoa Dung, sẽ trở thành cường giả mạnh nhất Địa Tiên giới!
Cái gọi là đại kiếp nạn cũng chẳng là gì, vẫn có thể thản nhiên mà vượt qua!
Tiên tử của tiên môn, Hoàng nữ của thần triều, Thánh nữ của ma tông, …tất cả những người phụ nữ đó đều sẽ là thành viên trong hậu cung của hắn!