Dù có luyện khí đại sư của Địa Tiên giới đến đây, cũng cần chuẩn bị một khoảng thời gian, hơn nữa dùng một chút thời gian và sinh lực mới có thể làm được!
Mà Tô Trạch thì sao?
Hắn lại chỉ mất một phút chốc, đã cứu mình về rồi?
Đây là chuyện mà Đại La Kim Tiên cũng không làm được mà?
Nghi hoặc, khó hiểu, kinh ngạc… những suy nghĩ khác hiện lên trong đầu ông lão khí linh.
Hắn hoàn toàn không rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí càng nghĩ, càng cảm thấy Tô Trạch trước mắt thâm sâu không lường được.
Thậm chí hắn còn nghĩ ra một ý tưởng vô cùng nực cười.
Có lẽ nào thân phận thực sự của Tô Trạch là cường giả tuyệt thế của Địa Tiên giới, nên mới có phương pháp mà hắn hoàn toàn không biết?
Nhưng suy đoán này thật sự quá hoang đường, ông lão khí linh lập tức phủ nhận.
Nhưng ngoài khả năng này, hắn thực sự không nghĩ ra được điều gì khác.
“Sao vậy?”
Tô Trạch rốt cuộc cũng chú ý tới ánh mắt của ông lão khí linh, quay đầu hỏi: “Chẳng lẽ còn có sự cố gì? Hẳn là không có nhỉ?”
“Phải rồi, chúng ta ở lại một lát, nếu không hiện tại đi ra ngoài, không khỏi có chút thái quá.”
Hắn nói thêm một câu, lập tức tập trung sự chú ý vào Tiên Linh Lung trước mặt.
Nghe lời Tô Trạch nói, ông già khí linh chấn động cả người, giật mình hồi thần từ trong suy nghĩ miên man.
Hắn kinh ngạc nhìn Tô Trạch.
Hắn chỉ là một thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ mà thôi.
Ngoài thiên phú phi thường, sự hiểu biết và lòng can đảm hơn xa người khác, tu vi thâm hậu vô cùng, thực lực mạnh mẽ đến dọa người và cả bí mật trên cơ thể mà ngay cả hắn cũng không biết ra thì dường như không có chỗ nào kỳ lạ nữa cả.
Được, còn có một chuyện nữa là lớn lên chắc chắn không tồi, kiểu gì sau này cũng không thua thằng nhóc Thái Hư kia.
Ngoài những thứ đặc biệt như thế ra thì Tô Trạch có khác gì thiên kiêu bình thường đâu nhỉ?
Đúng mà nhỉ?
Không có gì không hợp lý cả đúng không?
Ông già khí linh lặng lẽ tự thôi miên bản thân mình.
Chẳng qua sắc mặt hắn từ từ đỏ dần lên.
Mẹ nó chứ!
Cho dù chỉ cần lấy một trong những đặc điểm trên ra thôi thì Tô Trạch cũng biến thái đến điên rồi!
Cái thứ yêu nghiệt này vốn không thể dùng lẽ thường để đo được!
Ông già khí linh thật sự muốn hỏi xem ra sao nhưng nghĩ đến hành động vừa nãy của Tô Trạch thì cũng biết là kiểu gì hắn cũng không hé lời.
Nếu Tô Trạch đã không chủ động nói ra thì hắn cũng không chủ động hỏi han làm gì.
Cho nên hắn chỉ có thể tự ngột ngạt chính mình, tự mình phỏng đoán lung tung.
Sau cùng thì ông già khí linh hít thở sâu mấy lần rồi lắc lắc đầu mình, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Cho dù Tô Trạch ra sao đi nữa thì hạt giống cũng trồng trên người hắn rồi, coi như là truyền nhân tự mình chọn lựa rồi.
Hắn càng biến thái thì càng tốt!
Chỉ có biến thái đến cùng cực, hắn mới có thể trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng, mới có thể đứng ở nơi cuối con đường, mới có thể đem hạt giống phát huy hết mức có thể!
Tô Trạch biến thái, mạnh mẽ, yêu nghiệt.
Bản thân hắn nên vui sướng mới đúng, sao lại ở đây suy nghĩ lung tung làm gì cơ chứ?
Ông già khí linh nghĩ đến đó thì trên mặt lộ ra nụ cười, nhìn Tô Trạch cười ha ha, thấy hắn nhìn chằm chằm vào Tiên Linh Lung thì hỏi:
“Sao thế? Ngươi có hứng thú với cái thứ này à?
Tiên Linh Lung này hiếm có, ở Địa Tiên giới cũng là thứ hiếm có khó tìm, không biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một lần, không ngờ Thái Hư thế mà lại có thể tìm được thứ này!”
“Ừ. “ Tô Trạch gật đầu, nói: “Đúng là có chỗ dùng đến, kiếm của ta cần thứ này mới có thể hồi phục lại về cấp bậc tiên khí.”
Hắn vừa cười vừa nói với ông già khí linh: “Cảm thấy thế nào? Hiệu quả ổn đúng không?”
“Thủ đoạn này…đúng là rất khác thường.”
Ông già khí linh gật đầu.
“Nhưng đừng nói gì với những người khác, nếu không sợ là ta sẽ bị bắt đi rồi bị mổ xẻ để nghiên cứu mất. “ Tô Trạch bổ sung thêm.
Thật ra thì không cần hắn nói thì ông già khí linh nhất định cũng không hé một lời.
Hắn biết chuyện này kinh hãi thế tục đến nhường nào, nếu chuyện này lộ ra trước lúc Tô Trạch có được năng lực tuyệt đối thì sẽ dẫn đến sự truy sát của vô số cường giả!
Lại càng không cần phải nói đến hôm nay hắn ký khế ước với Tô Trạch, đương nhiên không thể làm chuyện có hại với Tô Trạch được.
Cho nên lời Tô Trạch bổ sung thêm có hơi thừa thãi.
“Yên tâm đi, miệng lão già ta đây vẫn còn cứng lắm.”
Ông già khí linh vừa gật đầu vừa cười.
Tô Trạch vừa tám chuyện với ông già khí linh, nghe ngóng chuyện của Thiên cung, vừa nhìn vào giao diện hệ thống của mình.
“Tu vi còn thừa: Sáu tỷ “Tu vi còn thừa là sáu tỷ.
Nhìn con số này, trong lòng Tô Trạch cuối cùng cũng thả lỏng được đôi chút.
Không thiếu!
Buôn bán nhỏ kiếm được chút lời!
Mặc dù không nhiều lắm nhưng ít ra cũng nhiều hơn hai tỷ so sới con số bốn tỷ t lúc ban đầu!
Nếu như sau khi trải qua trận đấu vừa rồi mà tu vi bị hao hụt, lại không bổ sung được thêm bao nhiêu thì ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cho xong Tô Trạch cũng có.
Cũng may là ông trời còn quan tâm chăm sóc hắn, không để hắn bồi thường đến táng gia bại sản.
Ngoại trừ cái đó ra thì còn có niềm vui ngoài ý muốn nữa.
Tô Trạch cúi đầu nhìn Tiên Linh Lung trong tay, suy nghĩ trong đầu vừa chuyển thì đã cảm nhận được sự dao động trong suy nghĩ của kiếm linh.
Lúc trước nàng bị tiêu hao quá độ, phải vào trong Trản Tiên kiếm để tu dưỡng phục hồi, bây giờ cảm nhận được hơi thở của Tiên Linh Lung nên tỉnh táo được một chút.
Sau khi Tô Trạch cảm nhận được suy nghĩ của nàng thì không hề do dự đưa Tiên Linh Lung đến gần Trản Tiên kiếm.
Coong!
Trảm Tiên kiếm khẽ rung lên, ánh sáng màu máu lóe lên bao phủ lấy Tiên Linh Lung.
Sau khi ánh sáng màu máu đó biến mất thì Tiên Linh Lung cũng đã biến mất rồi.
Trong khoảnh khắc mà Tiên Linh Lung biến mất, Tô Trạch rõ ràng cảm nhận được Trản Tiên kiếm hình như không giống trước nữa.
Trong mũi nhọn lộ ra tiên ý mơ hồ như có như không?
Hắn không chắc chắn lắm nên thử nói chuyện với kiếm linh, phát hiện nàng lại chìm vào trong giấc ngủ say rồi.
Tô Trạch không tránh khỏi cảm thấy hơi cấn cấn, sau khi kiếm linh im lặng thì cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, có chút không quen lắm.