Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 613 - Chương 613: Kiếm Linh Đã Từng Là Tu Sĩ? Bí Ẩn Phủ Đầy Bụi (2)

Chương 613: Kiếm linh đã từng là tu sĩ? Bí ẩn phủ đầy bụi (2) Chương 613: Kiếm linh đã từng là tu sĩ? Bí ẩn phủ đầy bụi (2)

Ông già khí linh nhìn Tô Trạch: “Rất quen thuộc, phải không?”

“Đúng vậy.” Tô Trạch gật đầu.

“Vô số chuyện xảy ra trên thế gian này vốn là lặp lại theo khuôn sáo cũ rích, ngươi hi vọng có thể xảy ra tiết mục mới mẻ nào!?”

“Vậy bây giờ thì sao?” Tô Trạch xoa xoa cằm nói: “Ta cảm thấy tình huống bây giờ vẫn rất tốt mà nhì? Hẳn là đạt đến mức độ có thể đắp nặn lại thân thể.”

“Nào dễ dàng như vậy, giữa gửi nhờ và binh khí là một đạo bất hủ, gần như không thể làm trái! Vì vậy một khi để mình tiến vào trong binh khí thì rất khó lần nữa chuyển hóa nguyên thần thành một tu sĩ bình thường!”

Ông già khí linh hơi bất đắc dĩ nói ra.

Cho dù hắn hiểu sâu biết rộng, lúc này cũng không có cách gì.

“Lúc trước, nếu không phải tình huống cấp bách, còn không hành động thì thần hồn Thanh Hạm sẽ lập tức tiêu tan, bọn ta cũng sẽ không dùng cách này!”

Hắn lại bổ sung thêm một câu, vừa nói vừa lắc đầu.

Tô Trạch im lặng lắng nghe, một người một linh nhất thời chìm trong im lặng ngắn ngủi.

“Bây giờ hình như đầu óc của nàng… có chút vấn đề, ta đoán nàng cũng không nhớ rõ những gì ngươi vừa nói.”

Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng nói tiếp.

“Thật sao?”

Ông già khí linh gật đầu, nói tiếp: “Vậy cũng rất tốt, chuyện lúc trước quên được thì quên đi, quên rồi cũng tốt, sống càng thoải mái hơn.”

“Cũng không biết đến lúc đó vấn đề thiểu năng trí tuệ của nàng có thể khôi phục hay không, chờ khôi phục rồi sẽ nhớ lại toàn bộ.”

Tô Trạch nhún vai nói.

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo thấu xương xuất hiện bên hông mình!

Sau đó, giọng nữ trong trẻo vang lên.

“Ngươi nói ai thiểu năng trí tuệ?”

Huyết quang phun trào, bóng hình cao gầy của kiếm linh xuất hiện trong cung điện.

Trên thân hình duyên dáng uyển chuyển của nàng có tiên quang chập chờn, càng tăng thêm khí chất thoát tục không dính bụi trần cho nàng.

Vốn dĩ kiếm linh đã luôn nghiêm túc thận trọng, lúc này lại càng giống một vị tiên vô cùng lạnh lùng, không hỏi chuyện đời.Chỉ là bây giờ, đôi mi thanh tú của kiếm linh hơi nhíu lại, trong đôi mắt đẹp mang theo tức giận, trừng mắt lườm Tô Trạch.

Rõ ràng, nàng nghe thấy câu nói cuối cùng của Tô Trạch rồi.

“Ừm…”

Trên trán Tô Trạch chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, chợt phát hiện hình như thực lực của kiếm linh lại mạnh hơn rất nhiều.Khỏi cần phải nói, chỉ riêng kiếm ý kia đã khiến người ta có cảm giác như bị đâm chích rồi.

Ông già khí linh nhìn thấy kiếm linh xuất hiện, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười dịu dàng.

Kiếm linh chú ý thấy ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt hiện vẻ tò mò.

Lúc trước khi vừa nhìn thấy Thăng Tiên đài, nàng đã có cảm giác quen thuộc, bây giờ nhìn thấy ông già khí linh, trong lòng lại càng cảm thấy thân thiết.

Nhưng trong trí nhớ của nàng, cũng không có bao nhiêu tin tức liên quan đến ông già trước mắt.

Chẳng lẽ trước đây mình quen biết ông già này?

Trong đầu kiếm linh lóe ra các loại suy đoán, cũng hơi nghi ngờ.

Tô Trạch và ông già khí linh rất ăn ý, không ai tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, mà bắt đầu chuyển sang bàn luận những chuyện khác.

“Thế nào? Tiên Linh Lung kia có tác dụng chứ?”

Tô Trạch nhìn kiếm linh hỏi.

Kiếm linh nghe thấy lời này, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười vui vẻ, gật đầu khẽ nói: “Chắc hẳn một khoảng thời gian nữa là có thể khôi phục phần nào rồi.”

“Vậy là được rồi.” Tô Trạch cười nói: “Đoán chừng khi đó có thể nhớ lại một vài địa điểm kho báu, đến lúc đó chúng ta phải đi kiếm một khoản mới được, lần này ta đã tổn thất nặng nề rồi.”

Nói xong, hắn xua tay nói: “Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta ngồi thiền khôi phục một chút đã, tiêu hao trước đó thật sự quá lớn.”Sau đó Tô Trạch dứt khoát ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra màn ánh sáng trong suốt của màn hình hệ thống.

Đập vào mắt đầu tiên chính là số lượng hạt giống Long Tượng!

“Sáu nghìn hai trăm hạt!”

Gần như nhiều gấp đôi trước đó!

Tô Trạch nhìn vào trong người, phát hiện đa số hạt giống Long Tượng đều ảm đạm tối tăm!

Tiêu hao lúc trước thật sự quá lớn, dù là hạt giống Long Tượng cũng không chịu đựng nổi.

Tô Trạch chú ý đến tình cảnh này, không nhịn được nghĩ lại mà sợ hãi.

Nhưng đổi thành bất kỳ tu sĩ bình thường nào, nếu tùy tiện sử dụng Địa tiên khí, sợ rằng sẽ bị hút khô trong nháy mắt!

Khi Thăng Tiên đài vỡ nát, nếu không phải công lao của hạt giống Long Tượng, có lẽ mình đã bị hút thành người khô rồi!

Dưới tình huống đó, chỉ sợ dù là Hóa Thần bình thường cũng dữ nhiều lành ít.

Cũng may, bây giờ nguy cơ đã được hóa giải.

Tô Trạch bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ xem lại thu hoạch của mình.

Tu vi đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, đồng thời chỉ thiếu một chút xíu là có thể đột phá đến hậu kỳ.

Tốc độ này đúng là vô cùng nhanh.

Phải biết, hắn mới đột phá đến Nguyên Anh mấy ngày mà thôi, ước chừng chưa đến nửa tháng đã sắp đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi.

Loại tốc độ này, nói là xưa nay chưa từng có, tương lai cũng khó được cũng không quá đáng.

Mức độ dẻo dai của thân thể cũng tăng lên không ít, sáu nghìn hai trăm hạt giống Long Tượng khiến thực lực lúc này của Tô Trạch đạt đến trình độ vô cùng khủng bố.

Không chỉ như vậy, Trảm Tiên kiếm có được Tiên Linh Lung, đang lột xác theo chiều hướng tiên khí, đại khái có thể khôi phục thời kì đỉnh phong lúc trước.

Chờ đến lúc đó, Tô Trạch có tiên kiếm giúp đỡ, thực lực kiếm đạo sẽ càng thêm lớn mạnh!

Không chỉ như vậy, thu hoạch lớn nhất vẫn là hạt giống bảy màu trong đan điền kia.

Mặc dù ông già khí linh không nói rõ ràng vật kia là cái gì.

Nhưng biểu hiện trước đó của nó đã chứng minh, chắc chắn vật này không phải vật bình thường!

Chỉ riêng tinh khí sinh mệnh cuồn cuộn không ngừng liên miên không dứt kia, cũng không biết sẽ khiến bao nhiêu tu sĩ điên cuồng vì nó rồi!

Đương nhiên, Tô Trạch đoán chắc chắn hạt giống bảy này này không chỉ đơn giản như vậy, chỉ là bí ẩn trong đó còn cần chính mình đi tìm hiểu.

Vừa rồi hắn cũng đã hỏi thăm ông già khí linh, nhưng đối phương cứ luôn nói là thời cơ chưa đến, Tô Trạch cũng không cố hỏi tiếp nữa.

Bình Luận (0)
Comment