Vì con đường trường sinh đó, bọn họ bằng lòng vứt bỏ tất cả!
Trường sinh, sức hấp dẫn quả thực là rất lớn, đến cả Thái Hư chân nhân cũng không thể không thừa nhận bản thân cũng muốn trường sinh.
Nếu Tô Trạch không đồng ý…
Bởi vì Tô Trạch cứu ông già khí linh một mạng, chính là có điểm này, Thái Hư chân nhân càng không thể cưỡng ép Tô Trạch đưa ra quyết định mà hắn không muốn.
Khí linh Thăng Tiên đài có ơn với Thái Hư chân nhân, hắn vẫn luôn nhớ điều này trong lòng.
Quan hệ giữa hai người, giống như là một đôi cha con, hoặc là một đôi thầy trò.
Có thể nói, không có Thăng Tiên đài, thì không có Thái Hư chân nhân ngày hôm nay.
Cho nên cho dù biết Tô Trạch từ chối, chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều thù địch của Đại Thừa Tán Tiên, thậm chí sẽ ra tay với Tô Trạch!
Nhưng chỉ cần có hắn ở đây, thì sẽ không để Tô Trạch bị tổn thương một sợ lông tơ nào!
Bản thân có thể làm được.
Trong toàn bộ phàm giới, không có tu sĩ ào là đối thủ của mình.
Dù là bọ họ cùng nhau ra tay, bản thân cũng nắm chắc sẽ toàn thân trở ra, cũng chém chết mấy tên kia!
Thái Hư chân nhân có tự tin, có tuyệt đối sự tự tin lớn mạnh!
Nhưng nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ khiến Đế quan sụp đổ tan rã!
Đến lúc đó, Địa Tiên giới phát động tiến công, chắc chắn sẽ không cách nào phòng thủ…
Đế quan thất thủ, phàm giới cũng xem như là thất thủ.
Đến lúc đó, hàng tỉ sinh linh của phàm giới sẽ bị biến thành thịt cá, mặc người xâu xé…
Có lẽ trong mắt tu sĩ đời sau, sẽ xem Thái Hư chân nhân hắn trở thành tội nhân.
Vì một tên nhóc mới gặp qua một lần, một tu sĩ Nguyên Anh, mà đối đầu với cả phàm giới…
Cũng may, Tô Trạch đã đồng ý.
Trong phúc chốc, trong lòng Thái Hư chân nhân như trút được gánh nặng, tinh thần đang kéo căng đột nhiên thả lỏng.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng thực ra trong lòng đã mô phỏng một lần kết quả xấu nhất.
Trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Dù sao hắn cũng đã bảo vệ phàm giới rất nhiều năm, sao có thể bằng lòng làm ra loại chuyện như vậy được.
Bây giờ, Tô Trạch đồng ý rồi.
Tất cả đương nhiên sẽ phát triển theo phương hướng tốt!
Tô Trạch, biết rõ nguyên tắc, có quyết đoán, thiên phú tuyệt đỉnh, lại biết nặng nhẹ, quả nhiên là một thiên kiêu tuyệt đối!
Không phải là thiên kiêu của nhân tộc.
Mà là thiên kiêu mạnh nhất của cả phàm giới!
Phần quyết đoán này, phần chí khí này, thậm chí còn có thể bỏ ra thân thể Địa Tiên, chỉ là điểm này, đã không có ai có thể so sánh với Tô Trạch!
Thái Hư chân nhân nhìn Tô Trạch, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng và tán thưởng, nhịn không được nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Hắn nói liên tục ba tiếng tốt, ý cười trên mặt sâu hơn, đưa tay vỗ bả vai Tô Trạch, cười nói:”Tô Trạch, phàm giới ta có tồn tại như ngươi, là chuyện may mắn của phàm giới!
Tu luyện cho tốt, chờ tu vi của ngươi đến rồi, nếu ngươi bằng lòng, thì ta sẽ truyền thụ y bát của bản thân ta cho ngươi!”
Nếu lời này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến tất cả tu sĩ của cả phàm giới rơi vào trong điên cuồng!
Truyền thừa của Thái Hư chân nhân!
Tu vi của Đại Thừa Tán Tiên viên mãn, vượt qua tồn tại mười hai kiếp của Tán Tiên, chỉ thiếu một bước nữa thì đã là Địa Tiên, người có chiến lực đệ nhất của phàm giới!
Sự tồn tại của y bát cấp bậc này, ngay cả những Đại Thừa Tán Tiên cũng sẽ động tâm!
Bây giờ, lại trực tiếp đồng ý cho Tô Trạch.
Hơn nữa không có bất kỳ yêu cầu nào, không yêu cầu Tô Trạch bái sư, hoàn toàn là tặng không!
Tô Trạch nghe thấy lời này, màu nhíu lại, biết đây cũng là một cơ duyên, sau khi hành lễ nói:”Tiền bối đừng khách khí như vậy, các vị tiền bối bảo vệ phàm giới nhiều năm như thế, tu vi của bọn họ tiến thêm một bước, chính là măn máy của phàm giới.
Bất kể là ai, thì cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Thái Hư chân nhân cười rồi gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ tán thưởng.
Quả nhiên là thiếu niên tốt!
Nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt với truyền thừa y bát của bản thân cũng bình tĩnh như vậy, chứng tỏ tâm trí trưởng thành, không kiêu không nóng nảy, chỉ cần bình an, tương lai nhất định có thể có một thành tựu lớn.
Nói không chừng…Đạt đến trình độ như bản thân cũng có thể!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thái Hư chân nhân càng tốt hơn.
Hắn cảm thấy bản thân đã nhiều năm chưa vui như vậy, trên khuôn mặt nghiêm túc lúc này tràn đầy ý cười, không thu lại một khắc nào.
…
Thái Hư chân nhân càng nhìn càng cảm thấy Tô Trạch thuận mắt.
Càng nhìn càng cảm thấy mọi mặt của Tô Trạch đều cực kỳ xuất sắc ưu tú.
Thiên kiêu của các gia tộc khác cái gì, đệ tử thiên kiêu của Thiên cung cái gì, lúc này ở trong mắt hắn đều bị rớt xuống một bậc!
Chỉ có nhân vật giống như Tô Trạch mới có thể xưng là thiên kiêu thực thụ!
Còn những người khác, dù thế nào cũng thiếu chút hứng thú, ít hay nhiều cũng có một vài khuyết điểm.Nhưng ở trên người Tô Trạch, hắn lại cảm thấy mình không nhìn ra được bất kỳ khuyết điểm nào.
Nghĩ đến đây, Thái Hư chân nhân lại vừa cười vừa nói: “Được, nếu đã vậy thì cứ để như vậy đi. Mấy ngày nữa, đồ vật sẽ được đưa đến chỗ ở của ngươi, đến lúc đó ngươi tùy ý lựa chọn. Còn cả thần thông bản mệnh của những cường giả mà ta vừa mới nói kia, đợi lát nữa sẽ cho ngươi tin tức cụ thể, ngươi lựa chọn một phần trong đó, đến lúc đó ta giúp ngươi lấy! Ừm, còn cả những gì ta nói trước đó, mấy nơi như bảo khố, Tàng Kinh các của Thiên cung, ngươi có thể tùy tiện ra vào. Ta sẽ nâng cao định mức của ngươi lên cấp bậc giống như Cung chủ. À, không chỉ phúc lợi, còn cả thân phận, cũng cùng cấp với Cung chủ, ngươi nhìn thấy bọn họ không cần hành lễ, đối xử bằng vai phải lứa là được rồi!”
Thái Hư chân nhân vừa nghĩ vừa nói, gần như nâng cao đãi ngộ và phúc lợi ở toàn bộ các mặt cho Tô Trạch.
Tô Trạch nghe vậy, không nhịn được lên tiếng: “Tiền bối, hơi khoa trương quá rồi. Ta cảm thấy định mức cấp bậc Cung chủ thì còn có thể, nhưng về phần thân phận, có phải nghênh ngang quá rồi không? Dù sao bọn họ đều là tiền bối Độ Kiếp cảnh, ta bây giờ mới là Nguyên Anh trung kỳ, ngay cả Hóa Thần cũng không phải đâu! Hơn nữa mấy vị tiền bối kia ít nhất cũng mấy trăm mấy nghìn tuổi rồi, ta mới mười sáu, à sắp mười bảy tuổi rồi… làm thế này khiến ta ngang vai ngang vế với các vị tiền bối thế hệ tổ tông, cứ cảm thấy kỳ quặc…”