Nghe thấy lời của Tô Trạch, Thái Hư chân nhân chợt cảm thấy hơi chua chua.
Nhất là khi Tô Trạch nói “ta còn chưa đến mười bảy tuổi”.
Mẹ nó đây mà là tiếng người sao!?
Khi mình mười bảy tuổi có tu vi gì?
Hình như mới Kim Đan viên mãn thôi…
Mặc dù trông vẻ không tệ lắm, nhưng so sánh với bây giờ Tô Trạch đã có sức chiến đấu của Hóa Thần, hình như không chỉ kém một chút ít thôi đâu.
Đúng là người so với người làm người ta tức chết mà!
Cuối cùng bây giờ Thái Hư chân nhân cũng hiểu rõ lý lẽ này rồi.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy được an ủi phần nào chính là, bây giờ tu vi của hắn cao hơn Tô Trạch rất nhiều.
Ừm… ngoại hình cũng là như vậy.
“Tiền bối?”
Đột nhiên, tiếng gọi của Tô Trạch vang lên, cắt ngang suy nghĩ viển vông của Thái Hư chân nhân.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, dường như mấy ngày nay hắn đã có đến mấy lần rơi vào trạng thái mất hồn thế này rồi.
Đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu một Đại Thừa Tán Tiên tập trung sự chú ý, cho dù mấy trăm năm cũng sẽ không phân tâm!
Nhưng bây giờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã phân tâm không biết bao nhiêu lần!
Nhóc con này!
Dường như trên người có một loại ma lực, luôn có thể khiến người ta bỏ lòng kiêu ngạo, trong lòng cũng xuất hiện rất nhiều cảm xúc giống như người bình thường!
Thái Hư chân nhân lắc đầu, cười nhạt một tiếng rồi nói: “Chuyện này thì không vấn đề gì, dù sao với thiên phú của ngươi, nói không chừng không lâu nữa sẽ trở thành Độ Kiếp.”
Hắn có thể thề, hắn thật sự chỉ là khách khí một chút, để Tô Trạch thoải mái tiếp nhận, không cần lo lắng chuyện vai vế gì cả.
Nhưng khiến Thái Hư chân nhân dù thế nào cũng không ngờ đến chính là, Tô Trạch lại vô cùng nghiêm túc gật đầu!
“Điều này cũng đúng, nhưng dù sao bây giờ ta cũng chỉ là Nguyên Anh, không phải Độ Kiếp, hay chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi làm vậy đi?”
Tô Trạch vuốt cằm, nghiêm túc nói.
Bà nội nhà ngươi, thật sự muốn trực tiếp đột phá đến Độ Kiếp luôn hả!?
Thái Hư chân nhân bỗng nhiên có cảm giác không thể kìm nổi, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ.
Một đoạn thời gian?
Một đoạn thời gian là bao lâu?
Chẳng lẽ là mấy năm? Mấy tháng?
Nếu nhóc con ngươi có thể trong vòng năm năm đến Hợp Đạo cảnh, vậy ta cũng dám xông thẳng vào bên kia Đế quan giết một vòng!
Đương nhiên, ngoài mặt Thái Hư chân nhân vẫn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Hắn cười ha hả gật đầu, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cũng may, lúc này ông già khí linh lên tiếng: “Thái Hư đã đồng ý với ngươi, ngươi cũng không cần từ chối, hơn nữa, đó đều là những thứ ngươi xứng đáng có được, sẽ không người nào có ý kiến!”
Tô Trạch nghe thấy lời này, đành phải “bất đắc dĩ” đồng ý.
Ôi! Muốn khiêm tốn cũng không được mà!
Hắn thầm nhủ trong lòng.
“Ra ngoài trước đi, các bạn của ngươi đều rất lo lắng cho ngươi.”
Thái Hư chân nhân mỉm cười nói: “Trái lại đều là một số thiên tài thiên tư không tệ, có thể bồi dưỡng. Ta thấy quan hệ của các ngươi có vẻ rất tốt, vậy đều cho bọn họ tiến vào Thiên cung đi. Ừm, nhưng một phần còn lại thì không dễ sắp xếp, để tiến vào cũng không hợp lý. Mặc dù thiên phú của bọn họ không tệ, nhưng quả thật vẫn kém đệ tử trong Thiên cung một chút, nến miễn cưỡng tiến vào, có lẽ áp lực sẽ rất lớn, trái lại không có lợi cho bọn họ.”
Trong lòng Tô Trạch hơi dao động, không biết là ai không cách nào tiến vào Thiên cung.
“Nhưng cũng không cần lo lắng, lần này ngươi lập được công lớn, bọn họ đều là Nhân tộc, đương nhiên bọn ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh, sẽ sắp xếp một nơi tốt đẹp. Không chỉ các ngươi, toàn bộ Nhân tộc đều sẽ thu hoạch được một khoản lợi ích lớn! Sẽ rất lớn rất tốt, đủ để khiến cho số lượng cường giả của Nhân tộc tăng thêm rất nhiều!”
“Cảm ơn tiền bối!”
Tấm lòng hướng về Nhân tộc của Tô Trạch vẫn rất mãnh liệt, nói cảm ơn lần nữa.”Được rồi, không cần khách khí nữa, ra ngoài đi.” Thái Hư chân nhân xua xua tay.
Trong nháy mắt tiếp theo, cả tòa cung điện biến mất không thấy đâu nữa.
Xung quanh đột nhiên phát sáng, các loại ánh sáng màu tràn ngập xung quanh.
Tô Trạch nheo mắt ngắm nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ mảnh vỡ của Thăng Tiên đài đều đã được thu thập lại hết, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng như vậy lại có thể khiến cho Thăng Tiên đài nhanh chóng khôi phục thực lực, trái lại cũng coi như không tệ.
Dù sao theo một ý nghĩa chặt chẽ thì quan hệ giữa Tô Trạch và Thăng Tiên đài là quan hệ chủ tớ!
“Tham kiến Thái Hư tiền bối!”
Đúng lúc này, những tiếng nói vang dội mà cung kính vang lên.Tô Trạch cúi đầu nhìn, lập tức phát hiện bên dưới đều là tu sĩ đứng chật cứng, lúc này mỗi người đều thi nhau hành lễ, vô cùng cung kính, trên khuôn mặt đều là khát khao, giống như gặp được Thần Minh!
Mà lúc này, Thái Hư chân nhân bên cạnh Tô Trạch lại tỏ ra lạnh nhạt, tiên quang vờn quanh cơ thể, áo trắng mặc trên người tung bay, trong đôi mắt sâu thẳm giống như có mặt trời trôi nổi, một luồng khí tức mờ ảo xuất trần tràn ngập xung quanh!
Giây phút này, hắn giống như thần tiên hạ phàm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, vượt ra khỏi thế gian!
“Không cần đa lễ.”
Giọng nói thản nhiên quanh quẩn trong vùng trời này, truyền rõ ràng vào trong tai mỗi một sinh linh.
Thế là, những tu sĩ bên dưới đều đứng thẳng người, sau đó lại dời mắt nhìn sang Tô Trạch ở bên cạnh Thái Hư chân nhân.
Sau đó.
Tiếng nói lại vang lên lần nữa!
“Cảm ơn ân cứu mạng của Tô Trạch công tử!”
Tiếng nói đinh tai nhức óc quanh quẩn bên trong Linh Hư động thiên, trong này có Kim Đan, có Nguyên Anh, có Hóa Thần, có Hợp Đạo, thậm chí… còn có Độ Kiếp cảnh đại năng!
Giây phút này, tất cả bọn họ đều khom người bái lạy, hành đại lễ, cảm ơn ân cứu mạng của Tô Trạch!
Tiếng nói đinh tai nhức óc xông thẳng lên trời, tách rời cả những đám mây trên bầu trời.
Tô Trạch vừa nghe thấy lời này, suýt thì không kịp phản ứng, hơi ngẩn người ra đó, lập tức muốn lùi về sau lưng Thái Hư chân nhân.