Nhưng mà, Thái Hư chân nhân lại kéo lấy hắn, trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Không cần né tránh, đây là điều ngươi xứng đáng có được!”
“Nếu không có khí linh tiền bối, ta cũng không ngăn được tên kia.” Tô Trạch lắc đầu nói.
Ông già khí linh lắc đầu nói: “Không thể nói như vậy, quan trọng nhất vẫn là ngươi, không có món đạo binh Địa Tiên kia, ta cũng chỉ là kéo dài thời gian chết đi của chúng ta mà thôi. Công lao chủ yếu vẫn thuộc về ngươi, cho nên hành lễ này là thứ mà ngươi xứng đáng được nhận!”
Ánh mắt Tô Trạch lấp lóe, hắn thật sự không muốn khoe khoang ra như vậy.
Nhưng tình huống lúc trước quá mức cấp bách, nếu còn giấu giếm, có lẽ trực tiếp bỏ mạng luôn rồi.
Bây giờ đã làm như vậy, e rằng toàn bộ thế giới Vạn Tộc đều biết tình huống của mình.
Đến sau này… e rằng không cách nào giở trò sau lưng người ta rồi!
Đều biết mình nhiều thủ đoạn, thực lực mạnh mẽ, ngay cả đạo binh Địa Tiên cũng lấy ra được.
Thế này nếu lại còn đối đầu với kẻ địch như vậy, e rằng sẽ phải nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần!?
Suy nghĩ trong đầu Tô Trạch nhanh chóng xoay chuyển, hiện ra các loại khả năng, không nhịn được thầm cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng may mắn chính là, cường giả của Địa Tiên giới vẫn chưa hiểu rõ ràng lai lịch của mình.
Chờ sau này đi Địa Tiên giới, vẫn có thể đạt được hiệu quả đánh úp bất ngờ!
Nghĩ đến đây, Tô Trạch mới dễ chịu hơn chút.
Bên dưới.
Vô số tu sĩ đứng ngay ngắn chỉnh tề, khom người bái lạy, cảm ơn ân cứu mạng trước đó của Tô Trạch!
Trong đó có cường giả, cũng có đông đảo thiên kiêu và thiên tài đến từ Vạn Tộc.
Giờ phút này, cho dù là ai, cho dù có thân phận gì, đều thật lòng thật dạ cúi lạy cảm ơn.
Cho dù là những thí sinh không vừa mắt Tô Trạch như Hồn Vô Nhai của Hồn tộc, Hoàng tử Doãn Chính Đức của thần triều Vĩnh Hằng, hay là Ngưu Trụ, Anthony, bây giờ đều thật lòng thật dạ!
Thái độ thù địch đối với Tô Trạch trong lòng bọn họ đã biến mất không còn.
Hoặc là nói, cho dù có cũng lập tức cưỡng ép xóa bỏ nó đi, sẽ không để cho bản thân biểu hiện ra bất kỳ thái độ thù địch gì.
Dù sao, Tô Trạch thật sự là ân nhân cứu mạng bọn họ.
Cảnh tượng lúc trước đã in sâu trong đầu bọn họ, chỉ sợ rất nhiều năm sau cũng không thể quên nổi.
Tô Trạch chém giết cường giả Hóa Thần, Tô Trạch mạnh mẽ chống đỡ một đòn của cường giả Hợp Đạo, Tô Trạch xông lên đài bị phân mảnh, lấy đạo binh Địa Tiên ra đánh lui các cường giả của Địa Tiên giới.
Khi những chuyện rung động lòng người này xảy ra, khi Tô Trạch liều mạng, bọn họ đều chỉ có thể ở trong cung điện nhìn ra!
Trơ mắt nhìn!
Nhìn Tô Trạch đồng lứa làm ra chuyện nằm ngoài tưởng tượng của tất cả thiên kiêu bọn họ!
Mà bọn họ, đã trở thành đối tượng được Tô Trạch bảo vệ!
Đương nhiên, có lẽ ở mặt chủ quan, Tô Trạch không muốn bảo vệ bọn họ.
Nhưng kết quả cuối cùng chính là như vậy, Tô Trạch ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt tính mạng tất cả tu sĩ, cứu vớt tính mạng hàng tỉ sinh linh của thế giới Vạn Tộc!
Tuổi tác như vậy mà đã giành được công trạng như thế!
Đổi lại là mình, có thể làm được sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đông đảo thiên kiêu đều lộ vẻ mặt đắng chát, trong mắt tràn đầy xấu hổ và ảm đạm.
Chính mình… lấy cái gì ra so với Tô Trạch!?
Thân phận thần tử cái gì, hoàng tử cái gì, thánh nữ cái gì, căn bản không xứng đánh đồng với Tô Trạch!
Bây giờ là như vậy, sau này… tất nhiên cũng sẽ là như vậy!
Trong lòng bọn họ, thậm chí ngay cả lòng tin phấn đấu vươn qua vượt qua Tô Trạch, hoặc chỉ là đuổi kịp Tô Trạch cũng không có!
Không vì gì khác, chỉ riêng những gì Tô Trạch biểu hiện ra đã khiến ai nhìn vào cũng phải tuyệt vọng rồi!
Tất nhiên các cường giả của Vạn Tộc có thể cảm nhận được tâm trạng của thiên kiêu nhà mình, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bóng hình thiếu niên đứng trên trời cao, giống như được toàn bộ hào quang trên thế gian chiếu rọi, trong lòng không khỏi tràn đầy hâm mộ.
Vui sướng đắc ý cưỡi ngựa phi nhanh, một ngày nhìn hết phồn hoa Trường An!
Hôm nay cuối cùng thiên kiêu Tô Trạch, thiếu niên của Nhân tộc đã bộc lộ tài năng, tỏa ra ánh sáng khiến những Hóa Thần Hợp Đạo bọn họ phải lu mờ!Chính bọn họ cũng rõ ràng, bây giờ mình ngẩng đầu nhìn Tô Trạch là bởi vì công trạng của đối phương.
Mà sau này, đó là bởi vì thực lực của đối phương!
Nhất thời, trong lòng rất nhiều tu sĩ đều nảy sinh phức tạp, dõi theo bóng hình thiếu niên kia, trong ánh mắt lộ ra kính nể sâu sắc.Sau khi hành lễ.
Những tia sáng phóng lên tận trời.
Không ít cường giả đều đi đến gần.
Tất nhiên bốn Độ Kiếp đại năng có thể đi lên trước, về phần người khác thì đứng ở cách đó không xa, không nhận được cho phép thì không dám tùy ý đến gần.
“Sư tổ!”
“Sư tổ!”
“…”
Bốn Cung chủ của Thiên cung vô cùng cung kính hành lễ, không dám có chút thất lễ nào.
“Ừm.”
Nhìn bốn Độ Kiếp trước mắt, vẻ mặt của Thái Hư chân nhân khôi phục lại lạnh nhạt, khẽ gật đầu, từ tốn nói: “Từ giờ trở đi, Tô Trạch có thể tùy ý tiến vào Thiên cung, định mức và quyền hạn bằng với các ngươi, hắn có thể tùy ý ra vào bảo khố và Tàng Kinh các của Thiên cung, cũng được lựa chọn vật mình cần. Ừm, còn nữa, từ nay về sau, Tô Trạch và ta coi như là đồng môn, sau này các ngươi gặp hắn, nhớ gọi một tiếng tiểu sư thúc.”
Sau khi mấy vị Cung chủ nghe được nửa đoạn trước thì vẫn khá là bình tĩnh, cũng cảm thấy rất bình thường.
Nhưng nửa đoạn sau lại khiến bọn họ như bị sét đánh, cơ thể chấn động mạnh mẽ, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn.
Tô Trạch… tiểu sư thúc?
Không chỉ bọn họ, mà tất cả tu sĩ cũng không ngờ đến!
Mặc dù giọng nói của Thái Hư chân nhân không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai toàn bộ sinh linh.
Nghe nói như vậy, trong ánh mắt tất cả tu sĩ đều lộ ra vô cùng khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.