Vĩnh An lắc đầu, không ngừng cảm thán, phát ra yêu thích khen ngợi từ tận đáy lòng, hoặc có thể nói là sùng bái Tô Trạch!
Một tên Hợp Đạo sinh ra suy nghĩ như vậy với một tu sĩ Nguyên Anh, nếu là trước đây, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ, có vẻ lại hợp lý đến vậy!Yên tĩnh.
Trong cấm chế chìm vào yên tĩnh.
Không có người nào nói chuyện.
Đông đảo cường giả Hợp Đạo đều là tồn tại từng gặp qua sóng to gió lớn, lúc này lại đều ngây ra như phỗng, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, bên tai vẫn không ngừng quẩn quanh lời nói của Vĩnh An!
Có thể nói, trong cả câu truyện này, Tô Trạch là nhân vật xuyên suốt trong đó, cũng phát huy tác dụng vô cùng quan trọng!
Dựa theo ý của Vĩnh An, không có Tô Trạch… cường giả Địa Tiên của Địa Tiên giới kia sẽ tiến vào trong thế giới Vạn Tộc!
Nói hắn cứu vớt toàn bộ thế giới Vạn Tộc cũng không quá đáng.
Mà lúc này Tô Trạch… mới có tu vi Nguyên Anh mà thôi.
Vô số vầng sáng chói mắt bao phủ trên người hắn, nhất thời khiến những cường giả Hợp Đạo này không biết nói gì cho phải.
Ngoài khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Trong đó, cơ thể cường giả Hợp Đạo của Nhân tộc đang run rẩy, vô cùng kích động, căn bản không cách nào kìm nén tâm trạng của mình!
Tô Trạch, chính là thiên kiêu của Nhân tộc!
Vinh quang của hắn cũng là vinh quang của Nhân tộc!
Những ngày trước kia, thông thường đều là cường giả Nhân tộc đều cảm thấy vinh quang vì mình là Nhân tộc.
Nhưng hôm nay.
Trong lòng hắn hết sức rõ ràng, liên minh Nhân tộc sẽ vì Tô Trạch là Nhân tộc mà gặt hái được vinh quang vô thượng!!!
Lời nói của cường giả Hợp Đạo Vĩnh An thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cường giả ở đây đều hiểu, đối với chuyện thế này, đối phương căn bản không cần thiết phải lừa gạt mình.
Lời đối phương nói là sự thật, những cường giả của Địa Tiên giới bị bắt làm tù binh kia đủ để chứng minh tất cả.
Nhưng mà cho dù biết điều này, vẫn khiến bọn họ có loại cảm giác giống như mộng ảo, cảm giác giống như mình đang nằm mơ, nếu không cũng không nghe thấy chuyện không hợp thói thường như vậy.
Tô Trạch có tu vi Nguyên Anh, gần như là lấy sức một mình, đánh lui một tên cường giả Địa Tiên, cứu vớt hàng tỉ sinh linh!
Nguyên nhân chủ yếu trong đó…
Là đạo binh Địa Tiên!
Vậy mà Tô Trạch lại có một món đạo binh Địa Tiên!
Trong rất nhiều cường giả Hợp Đạo, bọn họ ngay cả linh bảo cũng không có.
Lại càng không cần phải nói đến bảo vật cao cấp hơn.
Cho dù là bọn họ cũng gần như không thể nào có được tiên khí.
Mà đạo binh Địa Tiên, đây chính là đồ vật quý giá hơn tiên khí không biết bao nhiêu lần!
Sao… Tô Trạch có được vật như vậy!?
Trong lúc nhất thời, trong đầu không ít cường giả Hợp Đạo nảy sinh vô số suy đoán.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn Tô Trạch có cơ duyên lớn gì đó!
Đây là điều không thể nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, trong mắt rất nhiều cường giả Hợp Đạo đều bốc lên một ngọn lửa nóng.
Dựa theo lẽ thường thì Tô Trạch coi như gián tiếp cứu sống tính mạng bọn họ, một khi Địa Tiên giới xâm lược vào trong Phàm giới, những cường giả bọn họ phải xông pha đi đầu.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ có rất nhiều Hợp Đạo ngã xuống.
Nhưng lòng người phức tạp.
Đứng trước lợi ích cực lớn, có thể vứt bỏ rất nhiều thứ…
Thế là, trong lòng một số Hợp Đạo động lòng có ý.
Vĩnh An không phải người ngu, tất nhiên thấy được thay đổi trong mắt của một số Hợp Đạo, trong lòng không khỏi cười lạnh, cười ha hả lên tiếng nói: “Sau khi giải quyết xong chuyện, lão tổ của Thiên cung ta, Thái Hư chân nhân có tu vi Đại Thừa Tán Tiên viên mãn đi đến Linh Hư động thiên, nhận Tô Trạch làm sư đệ đồng môn, chính là về sau dù Cung chủ bọn ta nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc! Nếu đổi lại là ta, phải gọi Tô Trạch một tiếng tiểu sư thúc tổ…”
Vừa nói ra lời này, cơ thể cường giả Hợp Đạo ở đây chấn động, lửa nóng vừa xuất hiện trong mắt lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Giống như có một thùng nước lạnh dội thẳng lên đầu bọn họ, chỉ thoáng chốc rất nhiều suy nghĩ không nên xuất hiện biến mất hoàn toàn.
Đồng môn của Đại Thừa Tán Tiên!
Rõ ràng chính là để bảo vệ Tô Trạch, cũng là để cảnh cáo một bộ phận cường giả đừng sinh ra bất kỳ ý đồ xấu xa nào!
Nếu biết điều này mà còn đi gây bất lợi cho Tô Trạch, mưu đồ chiếm đoạt cơ duyên trên người hắn.
Đó thật sự chính là già đầu treo cổ, chán sống rồi!
“Được rồi các vị, những gì cần nói ta cũng đã nói, chuyện còn lại, tự các ngươi đi vào hỏi thiên kiêu nhà mình đi. Bọn họ cũng biết rõ ràng, lúc ấy đều là tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra. Nếu như các ngươi còn không tin, vậy tự mình đi hỏi.”
Nói xong, Vĩnh An khua tay áo, lên tiếng chào hỏi với đồng môn Trường Thanh rồi lập tức hủy bỏ cấm chế bao phủ các cường giả, mang theo tù binh của Địa Tiên giới quay người rời đi.
Những tù binh này đều có tác dụng lớn, cần phải nhanh chóng mang đi, tiến hành tra hỏi tìm kiếm tình báo có ích.…
Sau khi Vĩnh An rời đi, các cường giả ở đây chìm vào im lặng trong chốc lát.
Sau đó lập tức tranh nhau chen lấn, hóa thành những vệt sáng xông vào trong cánh cổng lơ lửng giữa không trung.
Đằng sau, vô số cường giả Hóa Thần nhìn thấy cảnh tượng này, rối rít đi theo.
Sau một lát, trên bờ Đông Hải khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển rẩm rầm vang vọng.
…
Linh Hư động thiên.
Tô Trạch được một đám người vây quanh, cũng đang được Diệp Thanh khen ngợi thổi phồng lên tận trên trời.
Trên mặt đám thiên kiêu Nhân tộc như Diệp Thanh, Hà Tuyết Nhi, Đỗ Dao viết đầy hưng phấn và kiêu ngạo, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Trương Mục Chi và hai Hóa Thần Nhân tộc khác lại càng cười không khép được miệng, không ngừng bắt chuyện tán gẫu với cường giả Vạn Tộc vừa đến.
Bây giờ, Tô Trạch hoàn toàn là nhân vật chói mắt nhất.
Nơi hơi xa một chút.
Lúc này một đám các thiên kiêu dị tộc như Hồn Vô Nhai, Doãn Chính Đức, Phượng Thải Vi… đang yên lặng nhìn về bên đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều nhận ra chênh lệch giữa mình và Tô Trạch to lớn dường nào!